Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80

Chương 30: Chương 30




Sau khi Trịnh Hồng Quế đi rồi, Ngô Thải Phượng mới bắt đầu tán gẫu về chuyện hàng tết với mấy bà bạn.

Từ Hương Quyên nghe, ngẫu nhiên đáp lời mấy câu, tuy nhà mình là hai đứa bé, đứa thì nhỏ, đứa khác càng nhỏ hơn, đứa càng nhỏ hơn kia nói còn chưa biết nói, nhưng người một nhà luôn phải ăn tết, còn phải kế hoạch ăn tết thế nào nữa.

Mấy chị em mà cô có quan hệ tốt trước lúc cô kết hôn về sau đều gả ra bên ngoài, cô cũng bởi vì tính cách mà không tốt đẹp được với mấy người, chị em* đều gả ra ngoài, cô ở nhà trông con nhàm chán, hằng ngày thì đi theo mẹ mình làm chút việc vặt, nghe chút nhàn thoại, tán gẫu việc nhà với đám phụ nữ lớn hơn mình một lứa.

*: không phải thật sự là chị em, mặc ở đây đúng là tỷ muội, nhưng nó ý nói về những người bạn chơi thân với nhau ý, nên mình thật khá băn khoăn không biết có nên ghi thẳng là mấy bà bạn không nhể? Hay là để chị em luôn? Thôi thì ở trong này tùy tình hình và trường hợp mà mình sẽ để chị em hoặc là mấy bà bạn nhé, nó cũng dễ hiểu thôi.

Thường lui tới quanh năm suốt tháng trong nhà cũng không ăn được đồ tốt, chờ tới tết, luôn phải khao chính mình với người nhà.

Năm nay Từ Hương Quyên không có ý tưởng mua hàng tết, mà cho mẹ mình hai ba chục ý tứ chút, cọ chút hàng tết về nhà.

Hàng tết không phải ăn uống mặc dùng à, mặc không cần thiết chú ý đến vậy, Ngưu Ngưu có đồ Qua Qua mặc dư lại, còn có quần áo nhỏ cô mới làm cho, Qua Qua cũng đã làm cho con bé mấy bộ rồi, thân thể trẻ con hiện tại chẳng thế nào mau lớn, còn có thể mặc tiếp một hai năm, về phần ba nó, lần trước lúc đi huyện thành mua xe đạp cũng đã mua cho 2 chiếc áo bông, lấy làm quần áo ăn tết hoàn toàn không thành vấn đề.

Anh không nỡ mặc còn bị cô nói vài câu, quần áo mua về chính là để mặc, còn thế nào cũng phải chọn ngày mới có thể mặc à?

Cả ngày hình như không phải con cái thì chính là ba nó, chính cô rất ít mua quần áo với làm quần áo cho chính mình...... Thật ra thì quần áo của cô là nhiều nhất trong nhà.

Cơ bản là quần áo lúc còn làm cô nương ở nhà trước khi kết hôn, hình thể cô không biến hóa nhiều lắm, quần áo đều có thể mặc được, tuy mẹ cô rất phản đối cô gả cho A Ninh, nhưng lúc cô xuất giá, mẹ cô vẫn là làm mấy bộ quần áo mới tốt đẹp cho cô, cho nên ở trong nhà người không cần làm quần áo nhất chính là cô.

Lúc bà ngoại thảo luận, Qua Qua không chịu cô đơn, đặc biệt là nghe thấy thức ăn, thì phi thường tích cực dũng mãnh vượt lên lên tiếng, hy vọng bà ngoại đều mua về, cô bé đều muốn nếm thử.

Nhìn thấy Qua Qua như vậy, Từ Hương Quyên cảm thấy buồn cười, cũng không cản con gái nói chuyện.

Rốt cuộc bé con cản nhiều càng dễ sinh ra tâm lý phản nghịch.

Buổi tối Từ Hương Quyên làm cơm chiều, xào gà Cung Bảo, chờ thời gian được tầm tầm rồi thì bảo Qua Qua về nhà gọi ba tới đây ăn cơm.

Nhà cô với mẹ cô cũng chỉ cách 4-5 phút đi bộ, Qua Qua nghe thấy mẹ nói, bèn bay nhanh về nhà đi tìm ba tới đây ăn cơm chiều.

Ngô Thải Phượng có khả năng bởi vì em dâu bà chọc rộn lòng, nên không có nói con rể không phải nữa, chỉ đơn thuần chỉ trích con gái, "Từ nhỏ tới lớn chỉ biết soàn soạt thứ tốt trong nhà, thịt đùi gà này vốn là muốn cất đó để tết anh chị con về nhà ăn đó."

Từ Hương Quyên: "Anh chị về thì làm đồ tươi."

Ngô Thải Phượng: "Đồ tươi đâu ra? Thịt đùi gà này chính là tươi! Lấy từ chỗ dì cả con đó, dì cả con mới vừa giết liền cho thịt đùi gà cho nhà ta, lại không cất trên nửa năm, không tươi chỗ nào?"

Nhìn nước súp đã được khóa lại thật kỹ trong thịt gà băm hạt lựu, Từ Hương Quyên rót dầu mè và đậu phộng vào lật xào, "Mẹ, nếu không chờ lúc anh chị trở về đó, con giết con gà từ nhà con tới đây cho anh chị ăn?"

Ngô Thải Phượng nghe con gái nói, lập tức không đồng ý, "Chỉ thừa có 3 con gà còn giết, con muốn về sau Qua Qua với Ngưu Ngưu ăn cái gì? Con không ăn trứng gà thì được thôi, 2 đứa bé lại không được, trứng gà giúp phát triển thân thể, con đừng tai họa gà mái trong nhà."

Từ Hương Quyên: "Biết rồi mẹ, cháu ngoại mẹ là cháu ngoại mẹ, còn con gái mẹ đã không phải con gái mẹ rồi."

Ngô Thải Phượng: "Nói bừa cái gì, xào đồ ăn của con đi, mẹ gọi ba con về nhà ăn cơm."

Ba của mình chính là người không chịu ngồi yên, cả ngày đằng này thì xem câu cá đằng kia thì xem giết heo, cũng còn tốt là mẹ mình biết hành tung của ba, bằng không cũng chẳng biết đi đâu tìm người.

Lật xào đều đều, cho ra nồi.

...

Chỉ cần ra cửa trong nhà không có ai, cổng viện đều là khóa từ bên ngoài, Từ Hương Quyên đánh giá thời gian bảo Qua Qua đi gọi ba ăn cơm, Qua Qua về nhà, Chu Trình Ninh vừa vặn về tới nhà, đậu xe đạp đây.

Thật ra thì tối hôm qua vợ đã nói qua với mình rồi, cho nên Chu Trình Ninh đã có chuẩn bị tâm lý với việc bị con gái gọi đi nhà ba mẹ vợ ăn cơm.

Bế con gái đi nhà ba mẹ vợ, trong phòng bếp chỉ có vợ ở đó, Chu Trình Ninh vào phòng bếp, hỗ trợ nhóm lửa.

Từ Hương Quyên: "A Ninh, không cần thêm củi nữa, em nấu chén canh củ cải thái sợi là xong rồi, anh ngồi ở đâu đó cho ấm người đi, ở bên ngoài chắc chắn lạnh."

Nhà ba mẹ là ăn cơm trong nhà phòng bếp, đồ ăn nấu xong xuôi rồi, Từ Hương Quyên sửa sang lại quần áo cho ông chồng mình, thuận tiện nhìn lỗ tai với tay một cái, xem xem có dấu vết bị nứt da hay không.

Còn tốt, lỗ tai không hồng, tay cũng ấm áp.

Về phần chân, cũng không phải cô tự tin quá mức, đeo giày len cô làm cho, sao chân còn có thể sẽ bị đông lạnh chứ.

Chu Trình Ninh về nhà liền tháo mũ với bao tay ra, tới nhà ba mẹ vợ ăn cơm, tự nhiên sẽ không đeo mấy cái đó.

"Quyên, anh sắp nghỉ." Hiện tại Chu Trình Ninh mong được cho nghỉ dài hạn lắm, có thể miêu đông với vợ còn có bọn nhỏ.

Từ Hương Quyên: "Biết rồi, nhớ rõ đi xem nhà ông nội thiếu cái gì."

Cuộc sống nhà ai cũng không dễ chịu, nhưng nếu đã nửa đón lấy nghĩa vụ dưỡng lão cho người ta, đã cầm 300 cô nói cho bọn nhỏ rồi, luôn phải chịu chút trách nhiệm.

Thật ra thì số tiền 300 này ấy, nói đến nói đi vẫn là xài ở trên người ông nội, ngày thường nhà mình đưa lương thực với đưa đồ ăn cho luôn cần tiền, lại không phải miễn phí mà có, còn có, thiếu cái gì trong nhà cũng phải đưa qua đó.

Nhà mẹ đẻ Từ Hương Quyên còn tốt, mấy anh chị tuy không thể ở bên người, nhưng sẽ nhớ rõ ơn dưỡng dục của ba mẹ, không thể gửi bưu kiện mỗi tháng, nhưng lâu lâu sẽ gửi tới, hơn nữa thời gian anh chị gửi tới cách biệt, như vậy thì trong nhà không sai biệt lắm là mỗi tháng đều có.

Trong bưu kiện cũng không phải lương thực, rốt cuộc anh chị thiếu lương thực còn phải nhờ ba mẹ gửi, chủ yếu là chút "đồ hiếm lạ", cũng không trông cậy vào bưu kiện của anh chị có thể để trong nhà qua ngày.

Từ Hương Quyên ở bên người ba mẹ, đương nhiên là bồi ba mẹ, ai có hiếu đạo của người nấy.

Hiện tại gia đình không nuôi nấng người già nhiều đi, rõ ràng con cái nhiều như vậy, lại một đứa cũng không trông cậy vào được, còn không phải do bây giờ cuộc sống của mọi nhà đều không dễ chịu.

Dù cho về sau trong nhà đều dễ chịu, nuôi nấng mấy ông bà cũng vẫn luôn là cái vấn đề xã hội.

Chu Trình Ninh: "Được, hôm trước anh còn lái xe đi nhà nội, nội nói cuộc sống hiện tại của ông dễ chịu đó."

"Chính anh cẩn thận chút, đừng có nội nói cái gì chính là cái đó, chính mình cũng phải quan sát kỹ vào." Cảm tình của Từ Hương Quyên với ông nội Chu không có sâu như vậy, cũng không phải ông nội ruột của mình, đương nhiên không có khả năng quan sát cẩn thận như vậy, nếu A Ninh thường thường vấn an ông nội, liền phải quan sát cẩn thận, đỡ cho sơ sót cụ.

Trò chuyện một lúc, Từ Hương Quyên mới phát hiện Qua Qua không ở đây, "Qua Qua đâu?"

"Qua Qua nói Miêu Miêu ở nhà, con bé đi tìm Miêu Miêu." Vẫn là nói với anh ở trên đường, chờ tới phòng bếp rồi, ỷ vào chính mình nhỏ người, đã trộm chuồn ra rồi.

Hiện tại Qua Qua đã tích cóp được 1 mao tiền, con bé muốn đi tìm Miêu Miêu hỏi một chút xem búp bê phải bao nhiêu tiền mới có thể mua được.

Từ Hương Quyên vừa nghe, tháo tạp dề xuống, rửa sạch tay, "Tới giờ ăn cơm lại tới nhà người ta, không phải để bị ghét sao? Mau mau mang con nó về."

Thấy vợ đi ra ngoài, Chu Trình Ninh cũng đi ra ngoài theo.

Miêu Miêu là ở cùng với ông bà nội, ba mẹ ở bên ngoài, ở cũng không xa, lúc Từ Hương Quyên với Chu Trình Ninh qua đó, Qua Qua đang nói chuyện với Miêu Miêu cao hơn mình nửa cái đầu, còn rất giống chuyện đứng đắn nhé.

"Ba mẹ mình tới, ngày mai lại tìm cậu." Qua Qua với Miêu Miêu hẹn xong, không đợi ba mẹ mở miệng đã liền tự mình đi tìm ba mẹ.

Búp bê lắc tới lắc lui không ngã phải 100 cái 1 phân tiền kìa, đối với Qua Qua không có nhận thức rõ ràng với hàng trăm, chỉ biết đây là một bút số lượng lớn, có thể bé lớn lên cũng không tích cóp được.

Thật là làm đứa bé 3 tuổi khổ sở.

Trở về Qua Qua không có để ba bé, chỉ nắm tay mẹ.

Từ Hương Quyên biết rõ ràng trong lòng, Qua Qua như vậy nhất định là có việc, cô vờ như không nhìn thấy là được.

Trên đường về, Từ Hương Quyên lại gặp được vợ Vương Cường, sắc mặt tiều tụy, trên mặt có vết ứ xanh, không có gì khác với lúc thấy khi sáng.

Sơ giao cũng chẳng tính, Từ Hương Quyên mang theo chồng con về nhà mẹ đẻ mình.

Buổi tối ăn cơm chủ yếu vẫn là Từ Hương Quyên hỏi ba mình ngày mai an bài cái gì, Từ Căn Sinh nói với con gái có an bài cái gì.

Tóm lại ba mình không nhàn xuống được, mỗi ngày đều có an bài, dù cho không có an bài, đi ra ngoài làm một vòng cũng luôn có thể tìm được náo nhiệt.

Từ Hương Quyên nghĩ bọn tỷ muội của mình.

Qua Qua có cô bạn nhỏ Miêu Miêu này rồi, mẹ của mình có mấy bà bạn già nói chuyện phiếm, ba thì cả ngày ra cửa xem bắt cá sờ tôm cũng có mấy người nói chuyện được, A Ninh đi làm có đồng nghiệp giáo viên, chỉ có cô cả ngày đối mặt với Ngưu Ngưu không biết nói.

Ăn cơm chiều xong, Từ Hương Quyên bế Ngưu Ngưu còn đang trong giấc mộng lên, Chu Trình Ninh đạp ba bánh, người một nhà làm bạn bóng đêm về nhà.

Về nhà đến nhà đun nước nóng cho vào túi chườm nóng trước, túi chườm nóng để trong ổ chăn, sau đó đi rửa mặt ngâm chân, rửa mặt xong thì lên giường, đi vào ổ chăn ấm áp dễ chịu, Từ Hương Quyên cảm thấy ở mùa đông, cái này thật chữa khỏi.

Qua Qua bởi vì có túi chườm nóng mà vẫn kiên trì ngủ một mình ở một đầu khác, Từ Hương Quyên cũng không cản, buổi tối nói chuyện riêng tư với Chu Trình Ninh, cả ngày cũng chỉ có buổi tối là có thể chuyện trò tán gẫu, tự nhiên phải nói vài câu.

Cô cũng không có chuyện khác, chỉ hỏi một chút xem anh ở trường học dạy học thế nào, có cái loại học sinh đặc biệt chắc nịch làm ầm ĩ hay không.

Tuy Chu Trình Ninh chủ yếu dạy những đứa bé lớn sơ nhị sơ tam, theo lý cũng nên thành thục hiểu chuyện chút, nhưng học sinh làm thầy cô đau đầu chắc chắn là tồn tại.

Chính Chu Trình Ninh không làm chủ nhiệm lớp nên không cần phải xen vào quá nhiều, bọn nó nhiều lắm là không nộp bài tập, đi học thì ngủ hoặc là lớn tiếng ồn ào.

Từ Hương Quyên nghe lớn tiếng ồn ào liền cảm thấy buồn cười, tính tình ông chồng nhà mình tốt đến quá mức, ấy là có thể bức điên học sinh.

Có khả năng những giáo viên khác sẽ rống bảo đừng nói chuyện, tan học đến văn phòng, chồng cô lại không, thường là không chiếm dụng thời gian giảng bài, cho học sinh thời gian tự học ở tiết của mình, đối với mấy vấn đề này học sinh dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục.

Đừng có nói học sinh phiền, người bên gối cô đây cũng phải phiền, còn tốt cô không phải học sinh của anh, ngẫm lại liền đau đầu.

Từ Hương Quyên hỏi chuyện trường học, Chu Trình Ninh tự nhiên muốn hỏi chuyện trong nhà.

Trong nhà có thể có chuyện gì, đơn giản là cô ở nhà ba mẹ trôi qua một ngày, số lần Ngưu Ngưu a mỗi ngày càng ngày càng nhiều, Qua Qua lảm nhảm lại thích xem náo nhiệt.

Chu Trình Ninh: "Quyên, em thì sao?"

"Em ở nhà ba mẹ, có gì hay mà nói?"

"Quyên, anh nghỉ liền bồi em."

"Ai hiếm lạ anh bồi." Chăn hai người kề bên nhau, giường khá lớn, Qua Qua bất tri bất giác ngủ một đầu khác bên ngoài, không rớt xuống được, rốt cuộc một đứa bé nho nhỏ như con bé chiếm vị trí đã xem như rất lớn.

Ở giữa không có cách trở, không chỉ chăn kề cùng nhau, người cũng kề bên nhau.

Không thể làm cái khác, nhưng luôn có thể hôn mấy cái lên mặt vợ, Chu Trình Ninh cũng phát hiện, chỉ cần không phải mình thừa dịp vợ sắp ngủ mà thân cận, vợ đều sẽ không cự tuyệt.

Tối hôm đó túm tay vợ, vợ vỗ mu bàn tay anh một phát, thật ra thì lực đạo không lớn.

Mặt khác sáng hôm sau còn kiểm tra mu bàn tay cho anh xem có phải bị vỗ đỏ hay khong, làm anh nhớ cái giáo huấn, về sau không được phép động tay động chân lúc cô đang mơ hồ muốn ngủ.

Anh nhớ cái giáo huấn này, phải làm lúc vợ còn thanh tỉnh.