Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80

Chương 49: Chương 49




Đứa bé Qua Qua này chính là không thể có người chống lưng cho, Từ Hương Quyên chỉ có thể nói, "Mẹ, mẹ đừng có nói chuyện dùm Qua Qua mà, mẹ chiều cháu nó như vậy, về sau Qua Qua cũng khoác lác khắp nơi như Lão Địa Vị mất."

Lão Địa Vị là một ông cụ yêu khoác lác nhất trong thôn, cuộc sống kham khổ, lại yêu khoác lác mười phần, đàn ông đàn bà trong thôn đều không muốn giao tiếp với ông ta.

"Đứa nhỏ được khen vài câu cũng có gì đâu, Qua Qua sao có thể thành người như Lão Địa Vị vậy." Giọng Ngô Thải Phượng yếu xuống.

Nếu Qua Qua thật thành như Lão Địa Vị vậy, đời này không phải hủy hoại rồi sao.

"Vì cái gì phải thổi Ngưu Ngưu*, Ngưu Ngưu đã rất béo." Qua Qua chỉ vào cậu em béo trắng.

*: cái từ khoác lác trong tiếng trung còn được gọi là "thổi ngưu", có chữ ngưu như tên em trai bé Qua, nên bé mới hỏi là sao phải thổi Ngưu Ngưu, em của bé.

Thật ra thì Ngưu Ngưu không tính là béo, chỉ là Từ Hương Quyên chú ý ẩm thực của con, dinh dưỡng tốt, nuôi đến tốt hơn đa số trẻ con của hiện tại, thả về đời sau đều chỉ là bé cưng thịt mum múp bình thường thôi, thịt mum múp rất bình thường.

Ngưu Ngưu nghe thấy tên của mình, lại kêu nga nga nga, tuy còn chưa biết nói, nhưng nhóc con đã có thể nghe ra nhũ danh rồi.

Từ Hương Quyên: "Qua Qua con cũng không gầy, bớt lấy chuyện Ngưu Ngưu béo mà nói, Ngưu Ngưu không béo."

Qua Qua không muốn để ý mẹ cứ luôn dội nước lã, tiếp tục nói sự tích huy hoàng của mình ở nhà trẻ với bà ngoại.

Từ Hương Quyên lười quản, vẫn cứ chuyên tâm giặt quần áo của mình.

Giặt quần áo xong thì đi nấu cơm trưa, trưa ăn mì sợi, cái nồi trống đi đun nước nóng, cơm nước xong thì nghỉ ngơi một lát lại lau người.

Ngô Thải Phượng lưu lại nhà con gái ăn một bữa cơm trưa lại về, bà ngoại đi rồi, không có ai nghe sự tích huy hoàng mình kể, Qua Qua bèn ra cửa tìm Miêu Miêu chơi.

"Anh tắm trước hay là em tắm trước?" Từ Hương Quyên hỏi Chu Trình Ninh đang ôm Ngưu Ngưu phơi nắng.

Ngưu Ngưu đã không phải em bé tí xíu lúc mới sinh kia nữa, nhìn không có yếu ớt như vậy, số lần Chu Trình Ninh ôm bế đứa nhỏ càng nhiều hơn, thuần thục không ít, "Quyên, em trước đi, anh ở bên ngoài phơi nắng tí đã."

"Vốn dĩ đã không trắng, đừng có phơi thành than đen." Từ Hương Quyên đã lấy quần áo xong xuôi, Chu Trình Ninh nói muộn chút, thế thì cô tắm trước vậy.

Hiện tại, mặt trời còn khá ôn hòa, nếu là nắng gắt, chắc chắn là không cho Ngưu Ngưu cùng nhau phơi nắng với ba đâu.

Ba da dày nên chẳng sao cả, tiểu bảo bảo thì bị phơi cho mất nước là không thể được.

Ngưu Ngưu phơi nắng phơi đến mơ màng sắp ngủ, Chu Trình Ninh bế bé vào buồng trong ngủ, bé con được thả lên giường nhỏ chẳng bao lâu đã ngủ ngay.

Xác định Ngưu Ngưu ngủ rồi, Chu Trình Ninh ra khỏi buồng trong, ngồi một mình trên băng ghế nhỏ ở gian ngoài phòng bếp, chờ vợ ra thì đổi anh vào tắm.

Lúc Từ Hương Quyên lau người xong không quên tiếp nước vào nồi sắt, ông chồng nhà mình xách thùng nước đầy ắp ra đặt trong bếp dự bị, nước trong nồi thiếu liền tiếp vào.

Đi lên núi một chuyến thật là cả người không thoải mái, Từ Hương Quyên cũng gội sạch đầu luôn, lúc ra khỏi phòng bếp thì cầm khăn lông chà lau mái tóc dài ướt nhẹp, "A Ninh, anh đi tắm đi."

Chu Trình Ninh bàn giao hướng đi của Ngưu Ngưu, "Quyên, Ngưu Ngưu anh bế vào buồng trong rồi, đang ngủ trong phòng đó."

Từ Hương Quyên: "Ừ, em biết rồi."

Không có máy sấy, chỉ có thể dùng khăn lông lau khô, tóc ngắn còn đỡ, tóc dài là tra tấn.

Người cổ xưa để tóc dài, nhà nghèo ấy là cơ bản không gội đầu, cô thì không chịu nổi, nếu không phải điều kiện hiện tại như này, củi lửa phải dùng tiết kiệm, cô phải tắm rửa mỗi ngày.

Tóc vẫn là ướt, chờ chà cho không nhỏ nước nữa, Từ Hương Quyên mới đi xem Ngưu Ngưu trong phòng.

Ngưu Ngưu đang ngủ ngon lành, trong tay còn nắm một món đồ chơi bằng len.

Giải cứu ra món đồ chơi nhỏ từ trong cái tay béo nhỏ của Ngưu Ngưu, Từ Hương Quyên im lặng rời khỏi buồng trong, ngồi trên băng ghế ở cửa phòng bếp tiếp tục phơi tóc.

Động tác của Chu Trình Ninh mau hơn Từ Hương Quyên, lúc ra cũng đã gội sạch đầu, Từ Hương Quyên thấy thế thì đứng dậy nhường chỗ cho anh, "Anh ngồi lên ghế đi, em dọn cái ghế dựa ra ngồi."

Hai vợ chồng song song ngồi đó phơi tóc, tóc Chu Trình Ninh phơi nhanh hơn, sau khi tóc anh khô rồi, thấy tóc vợ còn chưa khô, bèn muốn hỗ trợ lau tóc, "Quyên, anh lau tóc giúp em nhé."

Từ Hương Quyên: "Tóc em rất mau liền khô rồi, không cần giúp em, không có việc gì làm thì đi giặt đồ đi, đằng kia còn đống quần áo dơ kìa."

"Chờ lát nữa lại đi, Quyên, em lạnh không?" Ánh mắt vốn dĩ nằm trên tóc dài của vợ, lại không tự chủ được mà dừng trên vòng eo mảnh khảnh của cô.

Phơi nắng ấm áp, Từ Hương Quyên chỉ mặc một chiếc áo trong sát người hơi mỏng, cũng không cảm thấy lạnh, "Không lạnh."

Vòng eo Từ Hương Quyên nhìn mảnh dẻ, nhưng sinh con xong ở bụng vẫn có thịt thừa, chỉ là không quá khoa trương thôi, khôi phục hậu sản còn được.

Chu Trình Ninh: "Không lạnh thì tốt rồi."

"Anh nhìn cái gì đó?" Từ Hương Quyên rốt cuộc chú ý tới ánh mắt Chu Trình Ninh.

Chu Trình Ninh: "Quyên, eo em thật mảnh."

Từ Hương Quyên: "Eo em mảnh hay không anh không phải rất rõ ràng à?"

Không biết Chu Trình Ninh nghĩ đến cái gì, mặt lại đỏ, "Đúng, anh rất rõ ràng... Thật ra thì anh cũng không rõ lắm, anh quên rồi."

Từ Hương Quyên: "Quên rồi liền quên đi, tóc em gần khô hẳn rồi, đi vào buồng trong xem Ngưu Ngưu xem... Anh đừng đi theo em."

Chu Trình Ninh: "Anh cũng muốn đi xem Ngưu Ngưu."

Chu Trình Ninh: "Ta cũng muốn đi xem Ngưu Ngưu."

"Tùy anh."

Trong lúc ngủ mơ, Ngưu Ngưu không biết mình bị ba mẹ vây xem, vẫn ngủ ngon lành như cũ.

...

Tới ngày nghỉ, Từ Hương Quyên bế Ngưu Ngưu đi ăn cơm chay với mẹ mình, sáng sớm rời giường nấu cơm và lo liệu cơm trưa xong xuôi mới ra cửa.

Qua Qua chơi đến điên cả ngày, về nhà thấy ba đang viết chữ, vẫn là đi đến bên người ba quấy rầy ba, "Ba, sinh nhật mẹ là khi nào vậy?"

Đã cuối tháng 3, nghe con gái hỏi sinh nhật vợ, Chu Trình Ninh không có nói thẳng, "Vì sao Qua Qua lại hỏi sinh nhật mẹ, muốn chuẩn bị quà cho mẹ sao?"

Qua Qua nói lời thành thật, "Sinh nhật mẹ có thể ăn bánh kem ó o, con muốn mang bánh kem ó o cho chị Tịch Tịch còn có Miêu Miêu ăn."

Bé hỏi sinh nhật cả nhà với mẹ rồi, trừ bỏ sinh nhật mẹ không biết ra, của ba với em trai bé đã biết rồi.

Của em trai còn rất lâu, của ba đã qua rồi, của bé còn phải 2 tháng nữa.

Mẹ không nói cho bé, bé hỏi ba là được.

"Chia bánh kem cho bạn ăn, thế thì Qua Qua muốn tặng mẹ cái gì?" Chu Trình Ninh vừa nghe con gái không có suy xét tới mẹ của mình, ôn giọng hỏi.

Đối với con nhỏ vẫn là cần phải kiên nhẫn.

"Cho mẹ tình yêu của con."

Chu Trình Ninh: "......"

Còn nhỏ tuổi đã miệng lưỡi trơn tru như vậy, "Trừ bỏ yêu, còn cho mẹ cái gì?"

Qua Qua: "Cho mẹ tình yêu của ba, tình yêu của Ngưu Ngưu."

Chu Trình Ninh: "Tình yêu của ba với Ngưu Ngưu không cần Qua Qua cho, Qua Qua con phải chuẩn bị quà cho mẹ, dù cho là một bông hồng nhỏ nhà trẻ thưởng cho, mẹ cũng sẽ cao hứng."

Qua Qua: "Vậy ba tặng mẹ quà gì?"

Chu Trình Ninh: "Không thể nói với Qua Qua, chỉ có mẹ biết thôi."

Anh nhớ kỹ sinh nhật vợ, tiền chủ yếu vẫn là tồn đó mua giày da, về phần quà sinh nhật cho vợ, anh nghĩ kỹ rồi, một hộp kem bảo vệ da và một phong thư.

Ngày nghỉ anh có rảnh sẽ viết thư, thật ra ấy cũng chính là thư tình, lúc này đang viết đâu, Qua Qua vào anh cũng không hoảng, rốt cuộc Qua Qua không biết chữ.

Hôm nay vợ mang theo Ngưu Ngưu ăn cơm chay, Qua Qua luôn ra ngoài chơi bời, trong nhà chỉ còn một mình anh, là thuận tiện để viết thư tình nhất.

Cả buổi sáng anh đã viết 2 tờ giấy, chờ vợ về anh liền không viết đỡ cho bị phát hiện.

"Ba gạt người, gạt con tặng quà cho mẹ, sau đó chính ba không cho."

"Qua Qua sao có thể nghĩ xấu ba như vậy? Ba có tiền, sẽ mua quà cho mẹ."

"Mua quà gì?" Chính Qua Qua cũng có tiền, sau khi bé lên nhà trẻ, cách mấy ngày mẹ sẽ liền cho bé một phân tiền, bé đã có gần 3 mao tiền.

"Không nói cho Qua Qua, lúc sinh nhật ba, con với mẹ cũng không nói cho ba, lặng lẽ làm bánh trứng gà."