Cô Vợ Đáng Thương Của Tổng Tài Đại Ác

Chương 15: Là Anh Sao?




Tại một tòa nhà cao ngất ngưỡng. Lục Tuấn Lãng ngồi trên bàn làm việc với hàng đống hồ sơ trên bàn. Anh chăm chú viết vào mấy tờ giấy. Góc nghiêng của anh ta đẹp hút hồn người khác, xương dưới cằm lộ rõ mồn một, đôi mắt sâu hun hút cùng mái tóc lãng tử.

Nét đẹp này thật sự rất nguy hiểm, nhất là đối với những cô gái ngây dại, không cẩn thận sẽ bị nó làm cho điên đảo, thần hồn quay cuồng. Có khi nguyện chết vì vẻ đẹp ấy.

Lúc này trợ lí của anh bước vào, trên tay là một tệp hồ sơ mà khi vừa liếc mắt qua thôi cũng khiến Tuấn Lãng khó chịu.

-Nếu là của Mặc thị thì tôi không ký đâu.

-Đúng là của Mặc thị.

Trợ lí đặt hồ sơ lên bàn rồi bĩu môi nhìn sếp của mình. Anh ta mở miệng nói.

-Anh thật sự không muốn ký hợp đồng với Mặc gia sao?

-Đúng vậy, không ký.

Tuấn Lãng trả lời một câu rồi tiếp tục làm việc của mình. Từ bữa đến giờ Mặc gia đã phái biết bao người sang đây để đàm phán, nhưng những gì họ nhận lại chỉ là một con số không tròn trĩnh. Tuấn Lãng sẽ không bao giờ hợp tác với tình địch của mình đâu.

-Tôi còn tính kể cho cậu một thông tin mới, nhưng nếu cậu bận quá thì thôi vậy.

Trợ lí nói rồi quay người rời đi, Tuấn Lãng cau mày tò mò.

-Có chuyện gì mới sao?

Trợ lí thở dài, cậu biết là thế nào Tuấn Lãng cũng sẽ tò mò, mà tò mò về chuyện gì thì còn biết rõ hơn.

-Là về Trần tiểu thư, hôm nay đã tới công ty của Mặc Vũ Phong làm việc, vậy thôi.

-Đình Đình tại sao lại làm việc ở Mặc gia?

Tuấn Lãng cau mày khó hiểu. Trợ lí chậm rãi giải đáp.

-Nghe nói là do bị ép, vậy thôi nhé, tôi có việc cần làm.

Nói xong bước một mạch rời khỏi căn phòng. Tuấn Lãng ngồi lại đăm chiêu suy nghĩ, anh nhìn ra khung cửa kính trong veo, bỗng nhếch mép cười, một nụ cười chứa biết bao ý nghĩa khác nhau. Rồi anh quay lại bàn làm việc, bàn tay nhẹ nhàng lật từng trang hồ sơ của Mặc gia.

-Sắp có trò vui rồi đây.

Anh nhỏ giọng, nhưng không giấu được sự phấn khích khi sắp được gặp lại Uyển Đình.

------



Ngày hôm đó, Uyển Đình vùi đầu vào trong công việc, cô nghiêm túc tới nỗi chảy máu mũi vì làm quá nhiều. Tất cả chỉ để lấy lại thanh danh của mình và bắt Vũ Phong phải thực hiện lời hứa là luôn tôn trọng cô nếu cô thành công ký được hợp đồng.

Ngồi trên bàn làm việc mà cô nhíu mày suy nghĩ với hàng đống chữ trước mặt. Cô làm được, nhưng vì còn thiếu kinh nghiệm nên mới có nhiều chỗ không hiểu. May mắn là ở đây có nhiều người có thể giúp đỡ cô, Vân và Hùng, có cả trưởng phòng Loan nữa.

-Chỗ này là thế này.

Loan đứng đó chỉ chỉ vào màn hình máy tính, Uyển Đình thì cặm cụi viết lại. Cô rất chăm chỉ nên nhiều người có ấn tượng rất tốt.

Lúc này Vân đi lại, trên tay cầm lon nước ép trái cây đặt trên bàn cho cô uống. Trông có vẻ đang tò mò chuyện gì đó, chị Loan liếc qua thôi cũng đủ hiểu. Nhưng vì tính tò mò nên cũng không nhắc nhở gì nhiều. Uyển Đình mỉm cười cám ơn rồi cầm lấy lon nước.

-Trông em mệt mỏi quá, khi nãy có chuyện gì sao?

Vân đi lại hỏi thẳng, Loan vỗ vai nhíu mày muốn nói là không nên hỏi như thế. Vân cũng nhận ra mình có hơi sơ xuất, nhưng Uyển Đình không có vẻ gì là khó xử mà trả lời ngay.

-Có chút hiểu lầm ấy mà, không sao đâu ạ!

Cô cười trừ. Không thể nói với bọn họ cô là vợ của Vũ Phong được, như thế mối quan hệ đang yên lành này sẽ bắt đầu có sự xa cách.

-Hiểu lầm? Hiểu lầm gì mà em lại bị thương?

Chị Loan cau mày sờ lên cổ cô, vết đỏ vẫn còn chưa hết. Uyển Đình vội lấy tay che lại sau đó mở miệng ngụy biện.

-Cái này là do em không cẩn thận nên mới bị thương thôi ạ!

-Có chắc không đấy?

Vân khó hiểu, chẳng có vụ nào do không cẩn thận khiến cho trên cổ xuất hiện vết hằn đỏ to bằng bàn tay cả. Lời ngụy biện này của Uyển Đình quá ẩu tả rồi. Nhưng vì sự ngây thơ và Vân cũng thấy Uyển Đình không muốn nhắc đến chuyện này nên thôi không hỏi nữa.

Lúc này Vũ Phong đi ngang qua phòng làm việc, bên cạnh anh ta chính là Cẩn Mai trong bộ dạng khiến người khác phải thương xót. Anh ta chỉ liếc một cái thôi, chị Loan và cả Vân đều mau chóng quay về chỗ ngồi nghiêm chỉnh làm việc. Uyển Đình biết anh ta đang đứng trước cửa phòng nhưng cô giả vờ không thấy, cúi đầu xuống tiếp tục công việc của mình.

Vũ Phong thấy vậy thì nhếch miệng khinh bỉ, anh thừa biết cô sẽ không làm được, vậy nên anh đang rất mong chờ đến lúc cô thất bại quay về nhà thì anh sẽ giữ đúng lời của mình, xem cô không bằng một con chó để cô nếm trải việc sống không bằng chết là như thế nào.

Lúc họ rời đi thì Uyển Đình mới len lén ngồi thẳng người lên. Mỗi lần nhìn thấy Vũ Phong là cô tự động thấy nghẹt thở, cảm giác như bàn tay thô bạo của anh đang siết lấy cổ cô không rời. Vậy nên né tránh như vậy là cách an toàn nhất nếu cô muốn tập trung vào hợp đồng lần này.

Chiều đến, mọi người đều tan làm rồi ra về. Uyển Đình cũng thu dọn đồ đạc rồi cất vào túi. Bước xuống tới dưới thì cô mới nhận ra một điều, đôi nam thanh nữ tú kia đã đi về từ sớm rồi, chỉ còn mỗi cô ở đây nên cô nghĩ mình sẽ bắt taxi mà về nhà.

Uyển Đình thở dài, hôm nay đúng là một người tệ hại, mái tóc cô rũ hai lọn xuống hai bên, áo khoác được cô cầm trên tay vậy nên cô chỉ còn mặc mỗi áo sơ mi và váy bó. Nhìn tổng thể khiến người khác cảm thấy cô đang rất mệt mỏi, đúng là như thế thật.

-Chào cưng!

Bỗng nhiên tiếng của Lan Chu vang vọng đâu đây khiến cô phải tròn mắt tìm kiếm. Đúng lúc đó có một chiếc xe hàng hiệu được sơn màu vàng chóe xuất hiện. Uyển Đình vừa nhìn thì đã nhận ra đây là xe của Gia Kỳ. Lan Chu ngồi ở ghế lái, Gia Kỳ ngồi ở ghế phụ và Tư Niên ngồi ở phía sau.



-Sao các cậu lại biết tớ ở đây?

Cô cười nhạt, trong lòng có chút hạnh phúc vì chỉ có mỗi mấy đứa bạn là nhớ tới mình. Lan Chu chảnh chọe trả lời.

-Không cần cưng phải nhắc thì chị cũng biết cưng ở đâu, mau lên xe chị chở đi chơi.

Lan Chu thật giống với những người đàn ông đồng tính điển hình. Dáng người cong cong ẻo lả, giọng nói mềm mại nhưng có chút chói. Và một điều cuối cùng chính là chơi với Lan Chu là cô không bao giờ biết buồn, bởi vì mỗi câu nói nó thốt ra đều mang tính giải trí cực mạnh.

-Còn đứng đó làm gì nữa, mau lên xe.

Gia Kỳ hối thúc, Tư Niên ngồi ở phía sao mở cửa cho cô. Uyển Đình bước vào trong, vừa đóng cửa cũng là lúc Lan Chu đạp ga phóng như bay trên phố.

Cả con đường thì bất cứ cảnh sát nào cũng nhận ra chiếc xe vàng chóe này, nó nổi bật đến mức không ai dám thổi phạt nó, vì hầu như cảnh sát giao thông nào cũng biết đây là xe của đám bạn ăn chơi thuộc tầng lớp thượng lưu, thổi phạt đồng nghĩa với mất việc.

Nhưng chiếc xe này luôn biết điểm dừng của mình, chưa bao giờ gây tai nạn nên nhiều lúc đi quá tốc độ thì sẽ được đặc cách bỏ qua.

Hôm nay không hiểu sao mà bốn đứa lại “máu” hơn bình thường. Phóng xe tới tốc độ cao nhất, Uyển Đình có chút sợ, gió bay tốc vào mặt cô khiến mái tóc bay tứ tung. Nhưng trong cái sợ đó lại có chút phấn khích không chịu được. Nhạc quẩy ầm ầm trong xe, Tư Niên và Gia Kỳ bức phá theo điệu nhạc. Lan Chu thì cố tập trung lái nhưng cũng không quên nhún nhún.

Uyển Đình thở hắt một hơi, cô thực sự đã được giải tỏa căng thẳng sau một ngày làm việc mệt mỏi. Nhưng chưa yên ổn được bao lâu thì xe bỗng nhiên thắng gấp.

*Kétt*

Vì thắng quá gấp nên vết cháy xém hiện rõ trên mặt đường, đứa nào cũng thở hổn hển trừng mắt nhìn lên phía trước xem có tông vào ai không. Uyển Đình là người nhút nhát nhưng vào tình huống thế này không hiểu sao cô lại gan dạ đến lạ lùng.

-Này!

Tư Niên nhắc nhở nhưng cô không hề để ý mà đóng sầm cửa xe, chậm rãi bước lên xem chiếc xe phía trước. May là Lan Chu thắng gấp nên chỉ va chạm “nhẹ”. Cô tỏ ra hối lỗi bước tới xin lỗi chủ xe.

-Tôi xin lỗi nhiều nhé, do tôi không chú ý nên mới xảy ra sự cố này.

Trong lúc cô luyên thuyên những lời xin lỗi từ cái miệng xinh xắn này thì Lục Tuấn Lãng ngồi trong xe mà cười khúc khích, anh khá bất ngờ khi xe bị tông, còn tính cho chủ xe một trận nhưng ai ngờ đó lại là Uyển Đình, sự bực tức trong lòng anh tự dưng biến đi đâu mất chỉ vì cô quá dễ thương.

Anh hạ cửa kính xuống mà cất giọng dữ tợn.

-Hừm, tại sao lại ẩu tả như vậy?

Uyển Đình vẫn đang cúi đầu nhận lỗi, nhưng khi nhìn thấy Tuấn Lãng thì cô mới ngẩn người.

-Là anh sao?

Cô bỗng cười nhẹ nhõm, nếu là Tuấn Lãng thì đỡ gặp phiền phức hơn rồi.