Cô Vợ Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Cao Lãnh

Chương 15: Mùa xuân của tổng giám đốc tới rồi




Tập đoàn Cận Thị mới sớm mai đã bùng nổ tin đồn: có người nhìn thấy tổng giám đốc mặt lạnh cười ngốc một mình.

Bất kể là tin tức gì, chỉ cần liên quan tới Cận Thời Xuyên thì sẽ không bao giờ hết hot, độ phủ sóng rộng khắp các ngóc ngách trong tập đoàn.

Ôn Diên vừa tới cửa Cận Thị liền bị thu hút bởi tiếng xì xào bàn tán của hai cô lễ tân, anh ta nhếch môi cười nhẹ, linh tính mách bảo rằng có chuyện hót đang chờ anh ta hóng, và thế là anh ta liền nhanh chân bước tới quầy lễ tân. “Hai người đẹp đang nói chuyện gì mà vui thế?”

Hai cô gái đảo mắt nhìn nhau với vẻ khó xử, không biết có nên nói sự thật với Ôn Diên hay không. Dù sao anh ta cũng là bạn thân của Cận Thời Xuyên, không ai đoán ra được kết quả sau khi anh ta nghe xong sẽ như thế nào. Nếu như anh ta kích động chạy thẳng lên phòng tổng giám đốc tố cáo thì hai người họ rất có khả năng mất việc như chơi.

“Nói đi, tôi sẽ không mách lại với tổng giám đốc của các người đâu.” Ôn Diên dường như có thể đoán ra được sự lo lắng của hai cô gái nên đã lên tiếng khích lệ họ.

Sau một lát chần chừ, một cô gái liền nhỏ giọng nói: “Nghe nói hôm nay có người nhìn thấy tổng giám đốc cười, lại còn ngẩn người cười một mình nữa. Có thể mùa xuân của anh ấy tới rồi…”

Ôn Diên nghe xong không khỏi bật cười, gật gật đầu với hai cô gái rồi nhanh chóng rời đi.

Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng tổng giám đốc, Ôn Diên muốn thử xem vận may của mình có thể bắt Cận Thời Xuyên cười tại trận không. Quả nhiên, anh ta vừa khép cửa lại liền nhìn thấy mép miệng anh cong lên, một đường cong rực rỡ đã lâu không xuất hiện.

Quái lạ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến Cận Thời Xuyên vừa làm việc vừa cười đến xệ má thế kia?

Ôn Diên thực sự không tin vào mắt mình.

Trước kia, anh ta đã thử dùng vô số cách để khiến anh vui vẻ nhưng đều lực bất tòng tâm. Vậy mà anh mới chỉ gặp lại mối tình đầu chưa bao lâu đã mừng như hoa nở gặp sắc xuân.

Ôn Diên lắc đầu ngao ngán, bước tới ngồi phịch xuống trên chiếc ghế tựa đặt đối diện với bàn làm việc của Cận Thời Xuyên. “Cậu sống rồi à?”

Nụ cười trên đầu môi Cận Thời Xuyên cũng vì sự xuất hiện của Ôn Diên mà gián đoạn, anh lạnh lùng nhìn người đàn ông vừa tới, bức bí nói: “Chán sống rồi hử? Mới tới mà đã khiêu chiến sao?”

“Không dám… không dám…” Ôn Diên cười như không cười hỏi: “Cận thiếu gia, cậu động phòng rồi à? Qua thời tự xử rồi nên tâm tình cũng tốt hơn hẳn nhỉ?”

Cận Thời Xuyên không nói không rằng vớ ngay xấp hồ sơ rác trên bàn ném bay tới người Ôn Diên: “Cút.”

“Này, không phải xử nữ sẽ không có cảm giác lần đầu tiên đâu! Hay là tôi giới thiệu cho cậu một em, thử trải nghiệm.” Ôn Diên vẫn không chút e thẹn mà trêu chọc Cận Thời Xuyên.



Sắc mặt Cận Thời Xuyên phớt hồng nhưng cũng nhanh chóng tái nhợt đi, ánh mắt anh như luồng điện phóng thẳng tới người Ôn Diên: “Câm mồm, biến đi.”

“Hazza…” Ôn Diên tỏ vẻ chán nản: “Xem ra cậu vẫn chưa làm gì nàng à? Vậy mà vẫn có thể cười được, đừng nói mới chỉ hôn một cái cũng khiến cậu hồi xuân đó nha.”

Cận Thời Xuyên như bị nói trúng tim đen liền giật mình, không kìm được mà ho khan mấy tiếng.

Quả nhiên, không có gì qua mắt được người từng trải giống như Ôn Diên.

Có điều, Ôn Diên nói thì anh mới nghĩ tới chuyện trọng đại, suốt hơn hai mươi tám năm qua anh chưa khai trai, liệu có bị liệt hay không nhỉ?

Cũng không phải anh chưa từng nghĩ tới chuyện đó với cô, nhưng lại sợ bản thân kịch liệt quá sẽ doạ cô sợ chết khiếp, không dám tới gần. Chỉ là cố tình hôn một cái mà đã khiến cô trốn anh như gặp phải ma vậy, không biết nếu đi thêm bước nữa thì sẽ như thế nào?

Anh càng nghĩ càng hứng thú, bụng dưới cũng vì thế mà nóng ran, nếu như người đối diện với anh hiện tại là Viễn Hi Đình chắc là anh sẽ không kìm được mà nhào tới ôm lấy cô, hôn lên môi cô, cưỡng đoạt lấy thân thể mỏng manh mềm mại tựa mình hạc xương mai của cô. Cũng may người đó là Ôn Diên, chỉ vừa liếc nhìn bản mặt cợt nhả của anh ta, anh đã cảm thấy buồn nôn rồi, bao nhiêu ý nghĩ trong đầu cũng vì thế mà tiêu tan.

Ánh mắt lạnh của Cận Thời Xuyên chuyên chú nhìn Ôn Diên: “Đâu phải ai cũng có thể phóng túng giống như cậu được.”

“Đệch… Tôi đây gọi là giải quyết nhu cầu sinh lý, những người như cậu mới dễ sinh bệnh đấy.” Ôn Diên tự tin vỗ ngực nói.

Cận Thời Xuyên trong lòng phập phồng lo lắng nhưng miệng vẫn cứng: “Cậu còn ở văn phòng tôi ăn nói sằng bậy thì mau lướt đi.”

“Được… được… không nói nữa.” Ôn Diên đầu hàng: “Cũng chỉ có tôi mới chịu được tính khí của cậu.”

“Tới đây làm gì?” Cận Thời Xuyên không đầu không đuôi hỏi.

“Có vụ làm ăn hời cực, cậu muốn tham gia đầu tư không?” Ôn Diên nghiêm túc nói.

Cận Thời Xuyên không lộ chút biểu cảm đặc biệt nào, như thể đã quá quen với việc trước mắt: “Tha cho tôi đi, theo cậu thì sớm muộn gì tôi cũng sạt nghiệp mất.”

“Lần này chắc chắn không xảy ra vấn đề.” Ôn Diên nói bằng giọng thành khẩn.

Ôn Diên thực sự đam mê công việc đầu tư kinh doanh chỉ là không có năng khiếu. Những hạng mục anh ta chọn được nếu không phải lỗ vốn thì cũng là bỏ đi. Cận Thời Xuyên đã không có ít lần phải theo sau thu dọn tàn cục giúp anh ta, nên lần này anh kiên quyết từ chối. “Cậu nghe tôi khuyên một câu chân thành: có tiền cứ đưa cho tôi, tôi giúp cậu đầu tư, đừng tự mình ném tiền ngoài cửa sổ. Ok.”

Cổ họng Ôn Diên nghẹn cứng, anh ta hạn hán lời không thể nào nói tiếp được nữa, chỉ có thể dơ tay đầu hàng, không nhắc tới chuyện đầu tư đó nữa. “Đi ăn cơm.”



Cận Thời Xuyên định bấm bụng từ chối thì Ôn Diên đã nhanh miệng chặn họng anh lại: “Nếu cậu không đi thì tôi sẽ tới nhà cậu ăn chực.”

“Đi…” Cận Thời Xuyên đứng dậy, cầm lấy áo vest sau ghế, cùng Ôn Diên rời khỏi văn phòng.

Khi Viễn Hi Đình định tan ca liền nhận được tin nhắn của Cận Thời Xuyên nói là sẽ không ăn cơm ở nhà, cô lại đặt túi xách xuống, nán chân làm xong nốt phần công việc dang dở. Tới khi ngoảnh lại nhìn đồng hồ đã là 8 giờ 30 phút tối.

Cô vươn vai cho đỡ mỏi, sau đó đứng dậy, cầm theo áo khoác rời khỏi tập đoàn.

Đêm, thành phố ngập tràn ánh sáng rực rỡ, đèn điện sáng trưng giọi khắp muôn nơi.

Dưới làn gió lạnh căm của tiết trời đông, cô lẻ loi sải bước chân thật chậm, thả hồn mình bay vào trong bóng đêm, nhẹ nhàng thư giãn.

Khi cô rẽ vào con hẻm nhỏ, đột nhiên có một bóng dáng nam nhân cao lớn xuất hiện ngáng đường, cô vội vàng quay đầu định bỏ chạy, lại có một gã khác đã chắn ngang trước mặt cô. “Các anh là ai? Muốn làm gì?”

Giữa khoảng không tĩnh lặng, thanh âm của cô trở nên lạc lõng và nhỏ bé nhường nào.

Hai gã đàn ông cùng bước lên phía trước, cố ý dồn ép Viễn Hi Đình vào góc tường, khoé môi nhếch lên một đường cong nhè nhẹ: “Viễn tiểu thư, có trách thì hãy trách cô thật sự quá xinh đẹp.”

Viễn Hi Đình run lẩy bẩy, đôi con ngươi không ngừng đưa ngang liếc dọc, khi sắp bị dồn tới đường cùng, cô liền dùng hết sức đập mạnh túi xách vào mặt gã đàn ông cao lều khều trước mặt, sau đó co chân bỏ chạy.

Gã bị đánh ôm lấy mặt đau điếng, hét toáng lên: “Mau đuổi theo, nếu hôm nay không xử lý được con nhỏ này thì đừng mong lấy được thù lao.”

Hai gã đàn ông cao to cứ như thế chạy rượt theo một cô gái chân yếu tay mềm.

Cô cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng về trước, không dám ngoái đầu nhìn lại. Đột nhiên, chân cô vấp phải đá, khiến thân thể cô chênh vênh rồi ngã ầm một cái xuống đường.

Hai gã kia thở hổn hển đứng lại trước mặt cô, khiến cô tái xanh mặt, hai tay chống trên mặt sàn, kéo lê thân xác lùi về sau. “Đừng đến gần tôi. Mau cút đi.”

“Khẩu khí lớn phết nhỉ?” Hai gã đàn ông nhìn nhau cười mỉa mai. “Ở nơi đây giờ này hiếm người qua lại, cho dù bọn anh có làm gì cô em cũng sẽ không ai hay biết cả.”

Viễn Hi Đình nhân lúc hai gã đàn ông không chú ý liền vung chân đá mạnh vào chỗ hiểm của chúng, rồi cố sức chống tay đứng dậy, lao như bay ra phía đường lớn nhiều người qua lại. Nhưng, bọn chúng vẫn không có ý định buông tha cho cô, tiếp tục đuổi theo phía sau cô.