Cô Vợ Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Cao Lãnh

Chương 53: Dã thú và thiên thần cách nhau không xa




Chuyến đi chơi kết thúc trong quỹ thời gian hạn hẹp, ai trở về công việc của người nấy, tiếp tục bận rộn với một mớ quay cuồng trong cuộc sống xô bồ của chính mình.

Bản thiết kế đầm dạ hội và váy cưới của nhóm Viễn Hi Đình đã được ban giám đốc thông qua bước đầu, đang gấp rút chuẩn bị ra mắt hàng mẫu. Bởi vì không có nhiều thời gian nên nhóm bọn họ tăng ca liên tục, gần như dồn hết mọi sinh lực vào trong dự án đó.

Cao Lâm Mạt uể oải nằm choài ra giữa bàn, kêu rên: “Tôi sắp không xong rồi. Cứ đà này không chết vì mệt thì cũng chết vì áp lực mất.”

Lục Hạ thì điềm tĩnh hơn, vừa tỉ mỉ đính những viên đá pha lê lấp lánh trên chiếc váy cưới vừa cười nhẹ: “Cố gắng thêm khoảng một tuần nữa là xong rồi, hãy nghĩ đến tiền thưởng quý, lấy đó làm động lực đi.”

Hiện tại đã là tám giờ ba mươi phút tối, chưa ai trong họ ăn tối cả, bụng đói meo, sức lực cùng kiệt, chân tay bủn rủn, không tài nào gắng gượng nổi nữa.

Đột nhiên, bên ngoài cửa có một anh shiper đi vào, hỏi: “Ai là Viễn Hi Đình?”

“Là tôi.” Cô ngừng hết mọi việc đang làm dở lại, xoay người nhìn về phía anh shiper.

“Nhận đồ ăn giúp tôi.” Anh shiper lại nói.

“Tôi không có đặt đồ ăn.” Viễn Hi Đình có chút kinh ngạc.

Anh shiper cúi đầu nhìn ngoài túi đồ ăn, rồi hỏi: “Có phải số điện thoại của cô đuôi 5256 hay không?”

“Đúng rồi.”

Cao Lâm Mạt thấy Viễn Hi Đình do dự thì thúc giục: “Cô mau nhận đi, đúng lúc tôi đang đói lả đây.”

Viễn Hi Đình liếc nhìn Cao Lâm Mạt một cái rồi đi thẳng về phía shiper nhận túi đồ ăn, cúi đầu lịch sự nói: “Cảm ơn.”

Cùng lúc đó, Viễn Hi Đình liền nhận được tin nhắn của Cận Thời Xuyên. “Chúc em ngon miệng.”

Khoé môi cô bất giác cong lên, theo bản năng cô liền đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa kính, vừa lúc chạm phải ánh mắt thâm tình của Cận Thời Xuyên.

Sau đó, cô vui vẻ mở túi đồ ăn ra, phát cho mỗi người một hộp: “Mau ăn đi rồi làm tiếp.”

Cao Lâm Mạt không kìm được mà hỏi: “Ai đặt thế? Còn biết chúng ta có ba người nữa cơ?”



“Là chồng tớ.” Viễn Hi Đình vừa nói vừa ngoảnh đầu nhìn ra phía Cận Thời Xuyên, khẩu hình miệng nói tiếng cảm ơn, rồi bất giác nở nụ cười tươi như hoa.

“Chồng cậu cũng làm ở Cận Thị sao?” Lục Hạ tò mò hỏi.

“Không có.” Viễn Hi Đình hoàn hồn, quay về với thực tại. “Là tôi nói với anh ấy phải tăng ca.”

Công việc của họ kết thúc lúc mười giờ hơn, Viễn Hi Đình vừa ra khỏi sảnh lớn liền bị chiếc xe hơi đậu bên đường đối diện thu hút, cô nhanh chóng vẫy tay tạm biệt với Lục Hạ và Cao Lâm Mạt, rồi bước nhanh chân đi về phía đó.

Cao Lâm Mạt ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng Viễn Hi Đình mỗi lúc một xa, thở dài lên thành tiếng: “Hazza… số cô ấy đúng là tốt thật. Chồng hết đặt đồ ăn lại tới đón tan ca. Như này là muốn khiến con dân FA như chúng ta nghẹn cơm chó đây mà.”

Lục Hạ bật cười thành tiếng, nghiêng đầu nhìn Cao Lâm Mạt: “Chịu thôi. Muốn trách thì phải trách ông trời bất công…”

“Cô nghĩ chồng của Hi Đình là kiểu người như thế nào?” Ánh mắt Cao Lâm Mạt vẫn nhìn chằm chằm về phía chiếc xe hơi đậu bên đường, trong lòng có chút ngưỡng mộ.

“Dịu dàng, tinh tế, tỉ mỉ, nhẫn nại… chắc thế…” Lục Hạ diễn bộ mặt nghiêm túc.

Cao Lâm Mạt nhíu mày suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Tôi cũng nghĩ thế…”

Cuộc trò chuyện giữa Cao Lâm Mạt và Lục Hạ vừa kết thúc thì chiếc xe bên đường đối diện cũng đi xa, hoà lẫn vào trong dòng người xuôi ngược.

Thành phố về đêm lung linh đầy màu sắc, phố sá hai bên đường vẫn còn lác đác những thượng khách buổi khuya muộn, hàng dài trụ đèn mọc đối diện nhau vẫn miệt mài thắp sáng.

Ban đêm, phố thị không còn quá tấp nập nhưng nhịp sống ở đâu đó vẫn còn tiếp diễn, không khó để nhìn thấy mấy cô lao công đang dọn rác, hay những người vô gia cư lang thang, chủ các sạp hàng lúi húi dọn dẹp quán sá sau một ngày dài bận rộn.

Chỉ khi con người ta đi chậm lại mới có thể cảm nhận được nhịp sống giữa lòng thành phố này. Cảnh đẹp không nằm ở nơi đến, mà đẹp nhất chính là trên đường đi.

Cả Viễn Hi Đình và Cận Thời Xuyên đều lặng thing không nói gì, hai bàn tay đan chặt, dựa đầu vào nhau, đưa mắt quan sát thế giới bên ngoài.

Họ đã bỏ lỡ nhau mười năm, tức là đã bỏ lỡ sự đổi thay của thành phố này cả một thập kỉ. Không còn ở bên nhau, người chọn cách trốn chạy thật xa, người ở lại vẫn luôn tất bật cùng bao nỗi lo của cuộc sống, mỗi khi thảnh thơi chỉ mải mê nghĩ xem đối phương bây giờ đang như thế nào, chứ chưa bao giờ quay đầu ngắm nhìn cảnh quan xung quanh một cách trọn vẹn.

Rất lâu sau, Viễn Hi Đình mới lên tiếng hỏi Cận Thời Xuyên: “Cuối tuần anh có rảnh không?”

“Ừm… rảnh…” Cận Thời Xuyên quay sang nhìn Viễn Hi Đình, ánh mắt đầy nghi hoặc: “Sao thế?”



“Chỉ là muốn dẫn anh tới một nơi.” Viễn Hi Đình nhẹ nhàng đáp.

“Được.”

Về tới nhà, Cận Thời Xuyên đi thẳng vào nhà tắm bật nóng lạnh, sau đó lại quay ra ôm chầm lấy Viễn Hi Đình từ phía sau, nhẹ nhàng hôn bên gò má hồng hồng của cô, rồi thủ thỉ vào tai cô: “Em đi tắm trước đi.”

Viễn Hi Đình cười cười, gật đầu: “Được…”

Khi cô vừa mới xoay người chưa kịp bước đã bị Cận Thời Xuyên kéo lại, anh vòng tay qua eo, nhấn chặt lấy thắt lưng cô, đẩy người cô chạm vào mình. Giọng anh không cao nhưng hơi thở nóng như lửa đốt: “Em cảm nhận được gì không?”

Cô mơ hồ ngẩng đầu lên nhìn anh, mi tâm nhíu lại: “Cảm nhận cái gì cơ…?”

Sự nóng bỏng trong hơi thở anh mỗi lúc một mãnh liệt: “Hình như… cái đó… của anh… nó lại lên rồi.”

“Hôm nay em mệt lắm! Anh tha cho em đi có được không?” Viễn Hi Đình dúi đầu lên trên lồng ngực mềm mại của anh, cất lên thanh âm nũng nịu, có chút mệt mỏi.

Anh trực tiếp nhấc bổng cô lên, cô theo bản năng banh rộng hai chân, sau đó kẹp chặt quanh hông anh, đôi cánh tay ôm chầm lấy cổ anh. Tiếp xúc gần khiến cô có thể dễ dàng cảm nhận được cơ thể anh đang nóng lên như lửa đốt.

Khoé môi anh nhếch nhẹ: “Vậy tắm chung đi. Chỉ tắm thôi chứ anh không làm gì hết. Nếu anh mà làm gì em thì anh sẽ là chó.”

Cô ngây thơ tin là thật…

Nhưng khi vòi nước rả rích xối xuống, anh liền lột sạch quần áo trên người cô, hung hăng ép sát cô vào tường, trong mắt hiện rõ tia tà mị. Anh giống như thú giữ đang khát thịt, mà cô lại là con mồi béo bở thơm ngon.

Cô run rẩy: “Cận Thời Xuyên… anh là chó à…”

Ánh mắt anh nhìn cô chứa đầy ham muốn, yết hầu nhấp nhô lên xuống không ngừng, cổ họng khô khốc. Nước rơi từng dòng trên tấm lưng săn chắc của anh, đủng đỉnh trêu đùa từng thớ thịt, rồi trượt dài trên làn da mịn màng rớt xuống sàn. Hơi thở của anh mỗi lúc một nặng nề, bàn tay không kiểm soát mà sờ loạn trên cơ thể cô. “Gâu… gâu… anh can tâm tình nguyện làm chó cả đời…”

Kế tiếp đó, anh liền tiện tay tắt đi vòi nước, ngang nhiên chiếm đoạt môi cô, áp sát thân hình to lớn trên cơ thể mỏng manh mềm mại của cô, cưỡng chế ấn những dấu hôn đỏ lựng lên trên thân hình trắng mịn, tựa như những đoá Tuyết Liên đỏ mọc trên miền tuyết trắng.

Viễn Hi Đình bất lực, mặc kệ anh xâu xé thân mình, ánh mắt tràn đầy lửa hận. Cô đúng là quá ngây thơ khi tin rằng khả năng khống chế của anh vẫn rất tốt, thật không ngờ liêm sỉ của anh hoàn toàn dừng lại ở con số không.

Cơn dục tình đang xâm lấn hoàn toàn trong tâm trí anh, phá bỏ đi lớp tường người đàn ông chuẩn mực thường ngày, chỉ còn sót lại dáng vẻ của dã thú đang điên loạn vùng vẫy khám phá sơn lâm.