Cô Vợ Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Cao Lãnh

Chương 57: Bệnh viện




Sau một đêm sốt mê man, cơ thể Viễn Hi Đình mềm nhũn như không xương. Cô cố gắng vén đôi bờ mi nặng trĩu lên nhìn, thở thôi cũng thấy mệt.

Xuất hiện trước tầm mắt cô là một bóng hình quen thuộc đang đứng bên cửa sổ. Anh nghiêng mình ngược chiều ánh sáng tựa như một bức tranh thuỷ mặc nước sông, mênh mông và đình viện.

Bầu trời ngoài ô cửa sổ một màu âm u, không mưa cũng chẳng nắng, nhành cây Đinh Lăng mọc bên khung cửa sổ khẽ đung đưa nhè nhẹ.

Cô nhớ tối qua trước khi mình mất đi ý thức là Châu Duật Phàm ở bên cạnh, sao bây giờ lại trở thành Cận Thời Xuyên rồi?

Cô thực sự không biết phải đối diện với lòng mình như thế nào, càng không biết phải cư xử với anh ra sao…

Giữa lúc cô đang mải mê nghĩ ngợi thì anh chợt quay đầu lại nhìn, nhẹ nhàng bước tới bên cạnh cô: “Em tỉnh rồi à…!”

“Ừm…” Cô khô khan đáp, cố hết sức chống tay trên giường, trườn người ngồi dậy dựa vào tường.

Anh khom người đặt chiếc gối ra phía sau lưng để cô dựa vào, rồi hỏi tiếp: “Còn thấy khó chịu ở đâu không?”

“Không có.” Cô lắc đầu, sắc mặt lạnh tanh không biểu lộ cảm xúc gì.

Đôi mày của anh khẽ nhíu lại, anh chăm chăm nhìn cô, bất chợt nhận ra hôm nay cô rất lạ, không giống với mọi ngày.

Ánh mắt cô nhìn anh vẫn dịu dàng nhưng không còn ấm áp, mà thay vào đó lại có sự xa cách và lo âu.

Cô cũng không phải hạng người không biết quý trọng sức khoẻ của bản thân, vậy mà hôm qua lại dầm mưa suốt mấy giờ đồng hồ, tới mức ngất xỉu.

Anh nghiêng người ngồi đối diện với cô, nắm lấy đôi bàn tay lạnh ngắt của cô, đăm chiêu nhìn thẳng vào mắt cô giống như muốn xuyên thấu linh hồn của cô vậy. “Em hãy nói thật cho anh biết là đã xảy ra chuyện gì?”

Cô cố vặn ra một nụ cười không được tự nhiên: “Đâu có gì.”

“Vậy tại sao em lại dầm mưa?” Sắc mặt anh còn đen hơn cả nhọ nồi, đôi mắt trong thoáng chốc trở nên sắc lạnh và nhuốm đầy tà mị. “Có phải em có gì giấu anh không?”

Mỗi lần cô nói dối là sẽ không dám nhìn thẳng vào mắt anh, và lần này cũng thế. “Không có.”

“Nhìn anh rồi trả lời.” Giọng Cận Thời Xuyên không cao cũng không thấp, nhưng lại giống như ra lệnh.



Viễn Hi Đình run rẩy quay mặt sang nhìn Cận Thời Xuyên, trong đáy mắt lập loè tia phức tạp, trái tim đập thình thịch thình thịch từng hồi không đứt. “Em thật… sự là… không có…”

Lại thêm một lần nữa cô nói dối, những lúc căng thẳng cô sẽ thường nói lắp. Nhưng lần này anh không vạch trần cô, mà chỉ nhẹ nhàng vuốt nhẹ nửa gò má của cô. “Nếu có chuyện gì phải nói với anh ngay, biết chưa?”

“Ừm…” Viễn Hi Đình thấp giọng, thanh âm có chút run run.

Con người ta một khi gặp phải chuyện rối rắm, đầu tiên sẽ chọn cách trốn tránh, chỉ tới khi không thể trốn tránh được nữa mới phải miễn cưỡng để đối mặt.

Viễn Hi Đình biết rõ lòng mình chỉ nghi ngờ anh vài phần trăm nhỏ nhoi, nhưng lại không cách gì tháo bỏ được sự hoài nghi đó, càng không biết phải hỏi anh như thế nào. Cô sợ sẽ nghe được câu trả lời không như ý, cũng sợ mất đi anh, lại càng sợ anh sẽ nghĩ cô không có lòng tin ở anh. Nhưng cô lại quên mất một điều, có những chuyện càng suy đoán lại càng đa nghi, mà càng đa nghi lại càng khiến thâm tâm mình giằng xéo, càng giằng xéo lại càng thêm mệt mỏi.

Buổi chiều, Cận Thời Xuyên phải tới công ty xử lý công vụ, Viễn Hi Đình một mình xuống dưới sân bệnh viện đi dạo.

Dưới làn gió thu, tâm hồn nặng trĩu của cô dần được thanh tỉnh hơn.

Chỉ là cô không có cách nào buông bỏ được bao suy nghĩ trong đầu.

Cô ngồi xuống trên chiếc ghế đá đặt cạnh gốc cây ngô đồng, ngẩng mặt lên nhìn những tán lá đang chậm rãi xa lìa cành. Lá cây ngô đồng rất đặc biệt, vừa giống hình trái tim, vừa giống như chân vịt, khi sắp rụng xuống nó sẽ cuộn tròn lại tựa như một chiếc bánh gối xốp. Cô cúi xuống nhặt một chiếc lá vừa rơi, đưa lên ngắm nhìn một thoáng, rồi dùng tay vò nát. Chiếc lá khô đã giòn hẳn đi, chỉ cần bóp một cái liền vỡ tan thành hàng trăm mảnh vụn, rồi phát lên âm thanh nghe rất êm tai.

Khi cô xoè bàn tay rải những mảnh vụn của lá cây ngô đồng rơi xuống đất, trước mặt liền xuất hiện một đôi giày da sang xịn. Cô bất giác ngẩng đầu lên nhìn, khoé môi mỉm cười nhẹ: “Anh Duật Phàm… giờ này anh không phải làm nhiệm vụ sao?”

“Có chứ!” Châu Duật Phàm xoay người ngồi xuống bên cạnh cô: “Nhiệm vụ của anh là tới thăm em.”

Cô cười nhẹ, nụ cười không vui mấy: “Cảm ơn anh hôm qua đã đưa em tới bệnh viện.”

Châu Duật Phàm cong khoé môi, liếc nhìn Viễn Hi Đình một cái, rồi lại nhanh chóng đưa mắt sang hướng khác. “Coi như cái mạng của em hiện tại đã là một phần của anh rồi đó, sau này giữ gìn hộ anh nhé!”

“Ồ… có khi nào em mà làm gì sai thì anh sẽ tới đòi mạng hay không?” Viễn Hi Đình nửa đùa nửa chọc.

“Cái đó thì không đâu! Nhưng mà… anh sẽ đòi em đền cái khác…” Châu Duật Phàm vu vơ nói.

Viễn Hi Đình bật cười: “Cảnh sát Châu, anh… là đang lạm dụng chức vụ, sẽ bị phạt tù đấy.”



“Anh đâu có ngốc, chờ đến lúc anh nghỉ hưu rồi mới tới tìm em đòi…” Châu Duật Phàm nhướng mày, thanh âm như tiếng đàn réo rắt, nhưng lại rất êm tai.

“Em sẽ không cho anh có cơ hội đó đâu.” Cô nói xong thì lại cúi đầu nhặt lá ngô đồng khô rồi bóp vụn.

Thực ra, Châu Duật Phàm biết rõ là cô sẽ không để những lời mình nói vừa nãy vào trong lòng, anh cũng biết là cô đang phiền muộn, nụ cười trên đầu môi cũng chẳng hề vui vẻ.

Im lặng một lúc lâu, Châu Duật Phàm lại nói tiếp: “Hi Đình này… Có những chuyện em đừng tự làm khó mình. Em phải tin vào sự lựa chọn của bản thân, cũng nên tin vào mắt nhìn người của chính mình, có thể ngày hôm ấy Cận Thời Xuyên cũng chỉ là nạn nhân, một khi chuyện chưa rõ sẽ không có gì chắc chắn cả. Em đừng tự tạo áp lực cho mình, hãy lạc quan lên. Anh nghĩ, cô và chị gái của em ở trên trời sẽ không mong em luôn sống trong sự dằn vặt như thế này đâu. Nếu em thấy khó chịu quá, hay là em cứ hỏi thẳng anh ta, đừng ôm lấy mọi thứ một mình nữa.”

Cánh tay của Viễn Hi Đình khựng lại giữa không trung, hốc mắt cô hơi đỏ, sống mũi cay cay, cổ họng khô khan nuốt nước bọt xuống. “Em không biết phải hỏi anh ấy thế nào?”

Châu Duật Phàm đặt hai tay trên đầu gối, lưng hơi khom lại, nghiểng đầu nhìn cô từ dưới lên, trong mắt ngập đầy thâm tình. Hôm nay, anh ta mặc một chiếc quần jean xanh phối cùng áo sơ mi trắng, dáng vẻ lịch lãm và nho nhã, khác hoàn toàn với hình ảnh nghiêm nghị khi anh ta mặc quân phục cảnh sát. Thanh âm mềm mại như nước chảy, rót vào tai Viễn Hi Đình: “Nếu không thể nói trong sự tỉnh táo thì em hãy thử dùng một chút men xem sao? Dù gì thì người say… cũng không biết nói dối.”

Gió chiều nhẹ nhàng lướt qua, khiến mái tóc cả hai đều bay bay trong gió.

Mùa thu trời sẩm tối khá nhanh, Châu Duật Phàm vừa rời đi không lâu thì Cận Thời Xuyên lại tới, trên tay anh xách theo không ít đồ ăn vặt mà cô thích. “Anh sợ em ở trong này chán, nên mang tới cho em.”

Tâm tình Viễn Hi Đình đã nhẹ nhàng hơn nhiều, cô mở toang hai bọc ni lông anh vừa mang tới, kiểm kiểm đếm đếm một nhoáng rồi nói: “Anh coi em là heo à. Mang gì mà nhiều thế?”

Cận Thời Xuyên vừa sắp xếp đống đồ ăn vào trong chiếc tủ nhỏ cạnh giường vừa nói: “Anh không biết em thèm ăn gì nên đã mua tất cả những thứ mà em thích.”

Mặt mày Viễn Hi Đình méo xệch lại: “Sao anh không mang cả siêu thị tới đây luôn đi?”

Anh không quay sang nhìn cô lấy một cái, chỉ điềm nhiên đáp lại hệt như mọi chuyện hết sức đơn giản. “Được, ngày mai anh cho người dọn cả siêu thị tới.”

Viễn Hi Đình vừa bóc một gói snack ra ăn, vừa xua tay từ chối: “Đừng, đừng, em phục anh rồi…”

Anh đóng cửa tủ lại, ngước ánh mắt tràn ngập tà mị lên nhìn cô: “Không còn chiến tranh lạnh với anh nữa à?”

Cô bốc miếng snack cho vào miệng nhai ngấu nghiến, cố diễn vẻ bình thản nhất có thể. “Em chiến tranh lạnh với anh hồi nào?”

Anh xoay người ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Ban sáng mặt mày xưng xỉa hết cả lên, làm anh cứ tưởng em bất mãn gì với anh cơ?”

Cô cười nhẹ: “Không có. Chắc do em mệt nên mới như vậy.”