Cô Vợ Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 21: Cái chết bất ngờ






Ngày hôm sau anh đang trong phòng làm việc thì trợ lý Lâm gõ cửa. Anh chỉ nói " Vào". Thế là trợ lý của anh chạy thẳng vào trong trong, hơi thở còn gấp gáp. Thấy anh ta lần đầu như vậy anh không nhanh không chậm hỏi


Chuyện gì? - anh lạnh lùng hỏi


Trịnh tổng! Ông ấy...ông ấy... - Lâm Trung Nhân thở gấp gấp nói không nên lời


Mặt anh lạnh lùng ngước lên nhìn trợ lý Lâm. Ánh mắt ma mị nhìn thẳng vào anh ta. Tay đang gõ bàn phím laptop thì cũng dừng lại. Anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh là người không thích vòng vo nên bắt đầu cáu gắt nói


Rốt cuộc là có chuyện gì? - anh bây giờ đang bắt đầu mất kiên nhẫn


Trợ lý theo anh nhiều năm nên biết anh đang khó chịu liền nhanh chống phục hồi hơi thở ổn định và nói


Ông ấy...ông ấy... Ông Trịnh...Chết rồi - Lâm Trung Nhân


Khuôn mặt anh lạnh lùng chợt khựng lại, thời gian như lắng đọng, không khí thật ảm đạm. Nhưng anh vẫn tỏ ra vẻ lạnh lùng không quan tâm và bảo trợ lý ra ngoài. Trợ lý Lâm không nghĩ là anh lại lạnh lùng như vậy, khuôn mặt anh chợt rầu rĩ lê từng bước chân đi ra khỏi phòng làm việc của anh.


Trong phòng làm việc của anh bây giờ im lặng một cách đến đáng sợ. Anh ngã người dựa vào chiếc ghế giám đốc. Mắt anh nhắm chặt, lông mày nhíu lại. Anh thật sự không thích nghi nổi việc này. Nó xảy ra quá nhanh đối với anh. Mới hôm trước ông ta còn đến tìm anh nhờ anh giúp đỡ vậy mà bây giờ lại chết, đời sống con người ngắn ngủi mỏng manh đến vậy sao. Anh không tin vào những gì mà tai mình đã nghe. Nhưng lý trí đã bắt anh phải tin và chấp nhận sự thật. Anh không biết làm gì cả. Bây giờ anh chỉ có thể gọi Lâm Trung Nhân đưa anh đến hiện trường tai nạn


Suy nghĩ vừa xong thì anh cũng nhanh tay lấy di động gọi cho Lâm Trung Nhân. Đầu dây bên kia liền nhanh chóng bắt máy:


Trịnh tổng tôi nghe đây! - trợ lý Lâm


Đưa tôi đến hiện trường tai nạn - nói xong thì anh cũng tắt máy


Anh nhanh chóng đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc và đi thẳng xuống sảnh công ty.


Lâm Trung Nhân sau khi nhận cuộc gọi của anh liền nhanh chong chạy xuống lấy xe chạy tới sảnh công ty đợi anh.


Anh vừa xuống đã thấy chiếc Bentley GT màu đen quen thuộc đang đỗ đợi anh. Anh nhanh bước tiến lại gần và lên xe.


Anh vừa lên xe thì bắt đầu hỏi:


Chuyện xảy ra lúc nào? - anh hỏi


Mới sáng nay thôi. Cảnh sát thấy 1 chiếc xe ô tô lao xuống vực. Sau khi điều tra thì biết xe đó là của ông Trịnh. Họ đã hỏi cô Dương ông có ở nhà không nhưng cô Dương nói ông đã không về nhà đêm qua nên phía cảnh sát càng chắc chắn ông là người gặp nạn - Lâm Trung Nhân


Vậy bây giờ kết quả ra sao rồi? - Trịnh Tuấn


Lúc sáng cảnh sát đã cho người xuống vực tìm xác của ông Trịnh nhưng tới bây giờ vẫn chưa nghe tin tức gì là tìm được xác - trợ lý Lâm trình bày


Sau khi nghe xong thì anh im lặng. Anh cảm thấy chua xót. Chết không thấy xác có cần thảm đến vậy không. Xe của anh bắt đầu chạy lên đường đèo. Chạy được 1 lúc thì dừng lại. Xe của anh dừng cách hiện trường 1 đoạn. Anh ngồi bên trong quan sát. Hiện trường đang bị cảnh sát chắn lại không cho người dân đi qua để điều tra vụ việc.


Anh bảo trợ lý Lâm xuống hỏi thăm đã tìm thấy thi thể chưa. Trợ lý liền bước xuống chạy tới hiện trường và hỏi thăm. Chưa đầy 5' anh liền quay trở lại và nói:


Vẫn chưa tìm thấy xác thưa Trịnh thiếu - Lâm Trung Nhân báo cáo


Anh vẫn im lặng sau khi nghe báo cáo. Anh vẫn ngồi trên xe nhìn thẳng tới hiện trường. Rồi lại đảo mắt xuống vực. Vực này rất sâu rơi xuống chỉ có con đường chết. Việc tìm thấy thi thể chỉ còn dựa vào thời gian. Không sớm thì muộn thôi


Ngồi suy nghĩ được 15' thì anh lạnh nhạt nói:


Quay về công ty - Trịnh Tuấn


Trợ lý Lâm cũng không dám cãi lời liền quay xe lại chạy về công ty.


Sau khi về công ty anh vẫn tỏ ra không có chuyện gì xảy ra cả. Cứ vùi đầu vào công việc. Nhiều người cứ tưởng anh là giám đốc làm việc không biết thời gian là chuyện bình thường nhưng hình ảnh của anh bây giờ đối với Lâm Trung Nhân chính là không bình thường. 4 năm trước cũng vì khủng hoảng tinh thần mà anh cũng vùi đầu vào công việc. Anh làm việc đến chết đi sống lại.


Nhưng đối với anh như vậy là cách giúp anh nguôi ngoai và quên đi sự đau buồn.


Anh đã nói ông không tồn tại trong cuộc sống của anh nhưng khi biết ông chết vẫn chưa tìm thấy xác thật sự anh rất đau. Nó cứ ập vào người anh. Đau thương cứ xô tới. Anh vừa mới quên được 1 chuyện thì chuyện khác lại ùa về. Anh không biết mình đã làm nên tội gì mà cuộc sống của anh lại bi thương đến thế. Người con gái đó anh khẳng định cô ta chỉ là dĩ vãng là người anh đã quên lâu rồi. Nhưng con ông ta, ông ta là ba của anh. Làm sao anh nói quên là quên được. Bề ngoài anh tỏ ra rất chán ghét nhưng anh thật sự rất cần thứ tình cảm gọi là tình thân


Hành động của anh hôm nay đã làm cho trợ lý Lâm biết rằng anh vẫn còn rất thương ba của mình. Với tính khí ương ngạnh, lạnh lùng, tàn ác của anh nếu là người anh không quan tâm thì 1 giây anh cũng không nghĩ tới. Nếu người chết là Dương Thùy Mỹ chẳng hạn thì anh sẽ không bao giờ bước chân tới hiện trường.