Thật ra cho dù Mạt Mạt không nói cô cũng có thể đại khái đoán được.
Sở dĩ có thể được Lệ Cảnh Dương làm người ngôn, hơn nữa, vẫn với một mức giá ưu đãi như vậy, hoàn toàn cũng là vì quan hệ thân thích giữa bọn họ.
Thi Hạ cười, nhìn những người đang kích động không ra thể thống gì nữa đang đứng quanh cô, cô nói: “Được rồi, Mạt Mạt, bảo mọi người đừng kích động nữa, mau đi tiếp đón phóng viên cùng khách khứa cho tốt.”
Mạt Mạt nhìn những cô nhân viên xinh đẹp của bên phòng kinh doanh, trong lòng cũng có một chút không vui.
Kịch bản mà “tổng tài bá đạo yêu phải cô nhân viên quèn”, chính là khát khao của từng cô gái đứng bên kia.
Nhưng câu chuyện hy hữu như vậy, xác suất trở thành sự thật cũng rất bé nhỏ.
Gặp Lệ Cảnh Dương ở ngay công ty của mình, chuyện này Thi Hạ vẫn cảm thấy có chút không quen
Cậu hôm nay mặc một bộ đồ vest trắng, rất đẹp trai!
“Hạ Hạ, chào buổi sáng!”
Lệ Cảnh Dương thấy Thi Hạ đến, liền vui vẻ chào hỏi Thi Hạ.
“Chào!”
Những người xung quanh thấy Thi Hạ cùng Lệ Cảnh Dương có vẻ thân thiết, trong lòng bắt đầu thấy sợ.
Chẳng lẽ, tổng giám đốc Thi tổng cùng Lệ Cảnh Dương thật sự quen biết nhau sao?
Nhưng vậy thì cũng hợp lý, nếu không thì Lệ Cảnh Dương sao lại dễ dàng đồng ý làm người phát ngôn cho Thi Nhuận Trân Châu.
“Tổng giám đốc Thi, cô quen biết cậu Lệ à?”
Người hỏi câu này là quản lý của phòng kinh doanh, Mạc Vi, vừa trẻ vừa đẹp, hơn nữa, còn rất có năng lực.
Thi Hạ cười, đang nghĩ xem nên trả lời câu hỏi này ra sao thì Lệ Cảnh Dương đã mở miệng nói trước.
“Người đẹp, cô không biết sao, tôi và tổng giám đốc Thi quen biết nhau từ thời đại học cơ, tổng giám đốc Thi của mọi người chính là nữ thần trong suốt bốn năm đại học của tôi đấy!”
Mạc Vi kinh ngạc, Lệ Cảnh Dương là một nam thần quốc dân!
Vậy có nghĩa là tổng giám đốc Thi là nữ thần trong lòng của nam thần quốc dân!
Quả là một câu truyện tình yêu thanh xuân vườn trường lãng mạn!
“Tổng giám đốc Thi, chị thật sự quá tuyệt vời!”
Thi Hạ cười, thấy hơi xấu hổ, cô là nữ thần trong lòng Lệ Cảnh Dương khi nào mà sao bản thân cô lại không biết.
Thằng nhóc Lệ Cảnh Dương này lại cứ thích nói quá.
“Được rồi được rồi, đừng nghich nữa, cậu ta nói quá lên thôi!”
Thi Hạ cười, hôm nay hết thảy đều rất thuận lợi, buổi quay hình cũng không có vấn đề gì xảy ra, tâm trạng của cô cũng vui vẻ hơn hẳn.
“Hôm nay công việc khá nhiều, mọi người đều đã vất vả rồi.”
――
Buổi trưa.
Thi Hạ đang làm việc trong phòng.
Poster tuyên truyền đã được đăng lên trang web của công ty rồi, có thể nói hoàn hảo, chắc chắn sẽ đem lại hiệu ứng tốt.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Thi Hạ ngẩng đầu lên.
“Mời vào.”
Cửa mở ra, Thi Hạ cứ tưởng người bước vào sẽ là Mạt Mạt.
Nhưng người đến lại là Lệ Cảnh Dương.
“Cảnh Dương, sao cậu lại tới đây?”
Nhìn thấy Lệ Cảnh Dương, Thi Hạ vội đứng dậy đón tiếp, mời Lệ Cảnh Dương ngồi xuống ghế so fa.
Lệ Cảnh Dương đến đây tìm Thi Hạ, vốn dĩ cũng không phải vì chuyện công việc.
“Hạ Hạ, em mặc kệ, nói gì đi nữa thì hôm nay em cũng là khách quý của công ty, chị phải mời em đi ăn cơm.”
Thi Hạ cười, cô còn tưởng rằng Lệ Cảnh Dương hôm nay tìm cô là vì có vấn đề gì đó muốn nói, không ngờ mục đích của cậu lại đơn giản như vậy.