"Anh còn định đập trứng nữa à?" Thi Hạ kéo Lệ Cảnh Diễn ra khỏi cửa hàng mới quay sang hỏi anh.
Lệ Cảnh Diễn gật đầu, anh cảm thấy vận may của mình khá tốt.
"Tôi thấy được đấy, hôm nay tôi khá may."
"Khá may?"
Thi Hạ đỡ trán, đúng là ngài tổng giám đốc không trải qua khói lửa nhân gian.
"Lệ Cảnh Diễn, vừa rồi chúng ta tiêu phí hai mươi ngàn tám trăm tệ, cuối cùng đập trứng lấy được một đôi móc treo điện thoại tình nhân khoảng năm mươi tệ. Anh cảm thấy rất hời à?"
"Tôi chưa từng mua nên không biết giá, nhưng tôi cảm thấy rất vui mà." Lệ Cảnh Diễn thành thật.
Thi Hạ cười đến cứng đờ, ít ra ngài Tổng giám đốc không thường xuyên ra ngoài dạo phố. Nếu không mấy cửa hàng này cứ trông thấy Lệ Cảnh Diễn sẽ cười thấy răng không thấy mắt mất.
"Được rồi, vậy chúng ta đi tiếp thôi." Thi Hạ cười nói.
Dù sao nói vấn đề giá cả với vị Tổng giám đốc này cũng vô dụng thôi, anh hoàn toàn không có khái niệm gì cả.
Lệ Cảnh Diễn gật đầu đi theo Thi Hạ.
Tuy Lệ Cảnh Diễn vẫn hơi mông lung không hiểu vì sao Thi Hạ nói vừa rồi hai người chịu thiệt thòi khi mua đồ trong cửa hàng kia.
Thi Hạ đi một hồi mới dừng lại, bước vào một cửa hàng quần áo nam, đồng thời nhìn trúng chiếc caravat trên người ma - nơ - canh.
"Lệ Cảnh Diễn, anh thấy cái kia thế nào?" Thi Hạ chỉ chiếc caravat mình nhắm trúng.
Nhưng lúc thấy caravat, mặt Lệ Cảnh Diễn liền sầm xuống. Cô mua caravat làm gì?!
"Cô định mua cho ai?"
Anh không hề do dự, cũng không nghĩ xem bản thân có thuộc phạm trù đàn ông không đã hỏi ra miệng.
Thi Hạ nhướn mày, cô có nên hiểu hành động của anh thể hiện cho việc không tin tưởng cô không!
"Anh cảm thấy tôi mua cho người khác chứ không phải mua cho anh à?" Thi Hạ hỏi ngược lại.
Lúc này Lệ Cảnh Diễn mới nở nụ cười. Nhưng bởi vì vừa rồi nghiêm mặt lại, bỗng đổi thành vẻ sung sướиɠ dẫn tới gương mặt vặn vẹo thành ra hơi ngốc.
"Tôi cảm thấy rất đẹp, rất hợp với anh."
Thi Hạ vừa nói xong, nhân viên bán hàng đứng cạnh đã cầm caravat tới cho hai người xem.
Thi Hạ nhìn Lệ Cảnh Diễn, yêu cầu anh khom người, sau đó nhón chân lên thắt caravat cho anh.
"Không tồi, đẹp trai đấy."
"Đương nghiên, giá trị nhan sắc của chồng em cao quá mà." Lệ Cảnh Diễn nhướn mày đắc ý.
Thi Hạ buồn cười, giá trị nhan sắc cao à, có lẽ nhỉ.
Lệ Cảnh Diễn nhìn chiếc caravat Thi Hạ vừa thắt cho mình, lại nhìn Thi Hạ, bỗng sinh ra cảm giác thỏa mãn không ngờ.
Từ lúc Lệ Cảnh Diễn còn rất nhỏ đã được ba căn dặn, đã sống trên thương trường thì vĩnh viễn không được phép thỏa mãn.
Nhưng cuộc sống không phải thương trường, chỉ những người biết cảm thấy đủ mới có thể vui vẻ.
Có Thi Hạ bên cạnh Lệ Cảnh Diễn mới thoáng hiểu được cái gì gọi là càng đơn giản càng hạnh phúc.
"Chúng ta có cần về chuẩn bị trước không? Khi nào thì bữa tiệc bắt đầu?" Thi Hạ cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay.
"Bảy giờ mới bắt đầu. Còn sớm, chúng ta có thể dạo tiếp một vòng nữa."
Hiện tại là ba giờ chiều, nghĩa là còn bốn tiếng nữa mới tới bữa tiệc.
Nhưng Thi Hạ lại cảm thấy hơi mệt rồi.
"Hay chúng ta..."
Thi Hạ đang định nói về nghỉ đã, lại bị Lệ Cảnh Diễn ngắt lời.
"Đi xem phim đi."
Lệ Cảnh Diễn vừa thấy poster quảng cáo của rạp chiếu phim trên tầng năm.
Mặc dù bộ phim "Titanic" đã rất cũ rồi, nhưng bởi vì là phim tình cảm kinh điển cho nên đến giờ vẫn rất được chào đón.
"Đi xem một bộ phim là vừa khớp thời gian luôn." Lệ Cảnh Diễn giải thích.
Thi Hạ hơi ngẩn người nhìn poster "Titanic", dường như đang suy nghĩ cái gì.
Ánh mắt của cô nói cho Lệ Cảnh Diễn, cô từng có chuyện xưa liên quan tới bộ phim này.
"Em không thích "Titanic" à?" Lệ Cảnh Diễn thử hỏi.
Trông cô không có vẻ như không thích bộ phim này, nhưng sao cô lại do dự chứ?