Anh là một người đàn ông trưởng thành, cảm nhẹ thôi mà, làm quá làm gì, không cần lo lắng, bệnh sẽ tự khỏi mà thôi.
Nhưng cô vẫn khá tò mò, ngày hôm qua là ai chuốc thuốc mê Lệ Cảnh Diễn, sao người này lại dũng cảm như vậy.
Cô cẩn thận suy nghĩ, cô gái đó hẳn là rất yêu Lệ Cảnh Diễn!
Lệ Cảnh Diễn thở dài, ngồi dậy, dựa vào đầu giường, nhìn Thi Hạ.
“Thi Hạ, trên thế giới này người không có lương tâm nhất, chắc chắn là cô.”
“Sao tôi lại không có lương tâm? Người chuốc thuốc anh cũng không phải tôi……” Thi Hạ nói.
“Nếu là cô thì tốt rồi.”
Thi Hạ nghe xong liền tức giận.
Chẳng lẽ Lệ Cảnh Diễn đang nghi là cô chuốc thuốc anh sao?
Cô sẽ không giở trò vô sỉ như vậy, cô là người có nguyên tắc, những thứ không phải thuộc về mình, Thi Hạ trước nay đều sẽ không cố có được!
“Anh nói cái gì, tôi sao có thể chuốc thuốc anh được!”
“Nếu là cô chuốc thuốc tôi, tôi nhất định sẽ hành hạ cô tới chết!”
Thi Hạ cười, Lệ Cảnh Diễn nhìn nụ cười của cô mà cảm thấy lóa cả mắt.
Thấy anh bệnh cô thích lắm sao? Trông cô lúc này vui vẻ chưa kìa?
“Lệ Cảnh Diễn, bây giờ anh đã bị cảm, ngoan một chút đi.”
Lệ Cảnh Diễn trừng mắt nhìn Thi Hạ, giống như đang giận lẫy.
“Được rồi, hôm nay anh muốn ăn cái gì?” Thi Hạ cười hỏi.
“Tôi muốn ăn cô, có được không?”
Thi Hạ mấp mấy môi, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời yêu cầu này của Lệ Cảnh Diễn như thế nào.
Anh rõ ràng đang vô cớ gây rối!
“Đừng giỡn nữa, Lệ Cảnh Diễn, tôi không phải đồ ăn.”
Nhưng Lệ Cảnh Diễn lại là cố tình nắm chặt tay Thi Hạ.
“Cô hiểu rất rõ tôi nói ăn là có ý gì mà, Hạ Hạ.”
Thi Hạ vội giật tay mình ra,anh mắt của anh khiến cô cảm thấy bối rối.
“Tôi không hiểu.”
Nhung Lệ Cảnh Diễn không từ bỏ, anh ôm chặt lấy Thi Hạ, cô không thể chạy thoát khỏi anh được đâu, cho dù cô không thích anh, cô cũng phải ở bên anh cả đời!
“Lệ Cảnh Diễn, anh buông tôi ra!”
Thi Hạ không ngừng đấm vào lưng Lệ Cảnh Diễn.
Nhưng anh lúc này lại như mình đồng da sắt, Thi Hạ vốn dĩ không thể thoát khỏi cái ôm của anh được.
Thôi vậy, không cương được thì nhu……
“Đừng nghịch nữa, tôi còn phải đi nấu cơm cho anh.”
Nhưng Lệ Cảnh Diễn không buông ra mà lại gác cằm lên vai Thi Hạ.
“Không có gì ngon bằng cô cả.”
Thi Hạ hít thở sâu, cô nhắc nhở chính mình, lúc này, ngàn lần không thể nổi giận, xem Lệ Cảnh Diễn là đứa trẻ là được.
“Rốt cuộc thì phải như thế nào anh mới buông tôi ra?”
“Trừ khi cô chịu hôn tôi.”
Thi Hạ nhíu mày, nhìn Lệ Cảnh Diễn, bảo cô hôn…… hôn anh sao?
Cô không muốn.
“Có thể đổi qua cách khác không?”
“Không thể.”
Lệ Cảnh Diễn nói, cô đừng hòng mặc cả.
Thi Hạ bất đắc dĩ, chỉ đành áp môi mình lên mặt anh, để lên đó một dấu môi.
Sau đó quay đầu đi ngay, không hề lưu luyến.
Nhưng Lệ Cảnh Diễn chỉ nhìn Thi Hạ, ánh mắt của anh làm cho Thi Hạ cảm thấy có chút hoảng hoảng.
Cô không phải đã hôn Lệ Cảnh Diễn rồi sao?
Anh còn muốn gì nữa?
Lệ Cảnh Diễn bĩu môi, vẻ mặt không hài lòng: “Vừa rồi cái kia không tính, rõ ràng cô chỉ làm cho có, làm lại đi, không có cảm giác gì cả.”