Một tháng sau Tô Khả Khả cũng không tìm Lệ Cảnh Dương để nói muốn bồi thường gì.
Nhưng như thế lại khiến Lệ Cảnh Dương khó chịu.
Anh rất muốn Tô Khả Khả yêu cầu một cái gì đó, chí ít như vậy có thể làm lòng anh thoải mái một chút.
Nhưng cô ta cứ im lặng như vậy lại làm Lệ Cảnh Dương bất an.
Cuối cùng Tô Khả Khả cũng có động tĩnh, chỉ là động tĩnh này không phải kết quả mà Lệ Cảnh Dương mong muốn.
Bởi vì người nhà của Tô Khả Khả đến nhà họ Lệ, nói rằng con gái mình đang mang thai.
"Hạ Hạ, con và Cảnh Diễn mau về đi, trong nhà xảy ra chuyện rồi."
Tô Giai Kỳ rất sốt ruột, bà không ngờ con trai mình lại có thể gây ra họa lớn như vậy.
Bây giờ bà không biết phải làm gì.
Lúc nhận điện thoại Thi Hạ cũng rất mơ hồ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cô vội vàng gác lại tất cả công việc, nhanh chóng về nhà.
"Mẹ ơi, xảy ra chuyện gì thế ạ?"
Thi Hạ vừa đẩy vừa vừa cất túi của mình, nhưng nhìn thấy trong phòng khách có bao nhiêu người đang ngồi, cô cũng ngây ngẩn.
Phòng khách lớn như vậy bình thường đều trống rỗng, hôm nay lại có nhiều người như vậy.
Đã xảy ra chuyện gì?
"Cha, mẹ."
Thi Hạ mỉm cười, chào bố mẹ chồng, sau đó cũng ngồi xuống.
Thi Hạ cũng không biết những người này là ai, nhưng cô thấy cô bé ngồi đối diện hơi quen quen.
Hình như là cô gái mà lần trước Lệ Cảnh Dương dẫn đi xem phim, thế nào, muốn nói chuyện cưới xin sao?
Nhưng mà nếu nói chuyện cưới xin thì cha mẹ hai bên cũng không bày ra vẻ mặt như hiện tại.
Ngay cả người hay đi du lịch, bình thường rất ít khi xuất hiện ở nhà như Lệ Chí Dương mà hôm nay cũng ở đây, hơn nữa vẻ mặt cũng không tốt lắm.
Lệ Cảnh Diễn còn chưa về, nhưng chắc cũng đang trên đường về rồi.
Hai nhà cứ ngồi nhìn nhau như vậy, không ai nói gì, bầu không khí thật ngột ngạt.
Tiếng chuông cửa vang lên, Thi Hạ vội bật dậy: "Con đi mở cửa."
Chắc là Lệ Cảnh Diễn đã về, anh đến tận bây giờ vẫn không nhớ mang chìa khóa theo, dù sao lúc nào cũng có người ở nhà.
Thi Hạ mở cửa, bên ngoài đúng là Lệ Cảnh Diễn.
"Trong nhà xảy ra chuyện gì thế?" Lệ Cảnh Diễn hỏi Thi Hạ.
Nhưng Thi Hạ cũng lắc đầu, cô mờ mịt chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Từ lúc cô về đã thấy mọi người như vậy, cô mới về được năm phút thôi.
Hơn nữa năm phút này mọi người cũng không nói câu nào.
Lệ Cảnh Diễn bước vào, sau anh là Lệ Cảnh Dương.
Thấy Lệ Cảnh Dương, nét mặt cha mẹ Tô Khả Khả lập tức thay đổi.
"Cậu hai Lệ, cậu chịu trách nhiệm thế nào đây!"
"Đúng vậy, cậu hai Lệ, trong bụng Khả Khả là con của cậu, cậu tính thế nào đây?"
Mẹ Tô xúc động thậm chí còn định xông lên đánh Lệ Cảnh Dương, Lệ Cảnh Dương cứng người, không nói được câu nào.
Tô Khả Khả nhìn Lệ Cảnh Dương, đôi mắt ướt đẫm, trông vô cùng đáng thương.
Tô Khả Khả cắn môi, tủi thân nói: "Cậu hai Lệ, xin lỗi, nhưng mà em không ngờ mình sẽ mang thai."
Cô nói thế càng khiến mọi người nghĩ Lệ Cảnh Dương là một tên khốn kiếp.
"Khả Khả, con không phải xin lỗi, là Lệ Cảnh Dương có lỗi với nhà họ Tô chúng ta, có lỗi với con!"
Mẹ Tô thở dài, vươn tay xoa đầu con gái mình, con bé này bị dọa ngốc rồi.
Cô ngốc thật, ngốc mới có thể nói xin lỗi Lệ Cảnh Dương.
"Thằng ranh này, đứa bé trong bụng cô Tô có phải của con không?"
Lệ Chí Dương từ nãy đến giờ không nói câu nào tự nhiên lên tiếng, hồi trẻ ông từng làm quân nhân, cấp bậc cũng khá cao.
Thế nên giờ giọng nói mang theo vài phần quân nhân uy nghiêm, làm mọi người không nhịn được mà sợ hãi.
Tô Giai Kỳ đứng bên cạnh thấy chồng mình tức giận thì vội vàng đẩy con trai, nhắc nhở: "Cảnh Dương, con mau nói đi, con bị câm à?"
Lúc này nếu như con trai mình còn không chịu nói, chỉ sợ chồng bà càng giận dữ hơn mà thôi.
"Con cũng không biết, con làm sao biết đứa bé trong bung cô Tô là của ai." Lệ Cảnh Dương ngẩng đầu nhìn Tô Khả Khả.
Trực giác nói cho anh biết người phụ nữ này không hề ngây thơ... Ít nhất... Cô ta tình toán thời gian có vẻ rất chuẩn xác.
"Cậu nói cái gì, sao lại không biết? Khả Khả nhà chúng tôi là một cô bé trong trắng, từ nhỏ đến lớn chỉ có một người bạn trai là cậu, giờ cậu lại muốn chối bỏ?" Mẹ Tô khó chịu.
Hôm nay bà phải ở nhà họ Lệ đòi lại công bằng cho con gái.
"Bà Tô, xin lỗi, Cảnh Dương nhà chúng tôi nhất thời lỡ miệng, lỡ miệng thôi." Tô Giai Kì bất lực, chỉ có thể xin lỗi người ta.
Dù sao bà và nhà họ Tô cũng có họ hàng xa, bà cũng muốn con trai mình và Tô Khả Khả thành một đôi.
Nhưng mà không ngờ cuối cùng lại thành như vậy.
"Bà Lệ, bà cũng là người hiểu chuyện, bà nói đi, chuyện này bà nghĩ thế nào?"
"Tôi..." Tô Giai Kỳ nhìn bà Tô trước mặt, cũng hơi khó xử.
Con trai mình bướng bỉnh như thế, bà có sắp xếp gì thì cũng cần phải được con trai bà đồng ý mới được!
"Cảnh Dương, việc đã đến nước này, hay là con với Khả Khả bên nhau đi, dù sao cũng có con rồi, vẹn toàn cả đôi." Tô Giai Kỳ khuyên.
Lệ Cảnh Diễn ở bên cạnh nhìn em trai mình, trong lòng có chút hả hê, nếu như thằng ranh này kết hôn rồi thì sẽ không tơ tưởng đến Thi Hạ của mình nữa.
Nhưng Lệ Cảnh Dương hết lần này đến lần khác không chịu nghe lời mọi người.
Muốn anh kết hôn với Tô Khả Khả? Làm sao có thể?
Lệ Cảnh Dương nhìn mẹ mình, lạnh lùng trả lời: "Cô ta muốn cái gì cũng được, tiền, nhà đều được, nhưng con sẽ không lấy cô ta!"
Lệ Chí Nhân hít một hơi thật sâu, cúi đầu xuống bàn, trước mặt vừa vặn có một cái gạt tàn thuốc.
Ông cầm gạt tàn thủy tinh ném vào trán Lệ Cảnh Dương, ngay lập tức máu chảy không ngừng.