Bạch Xu đang nổi trận lôi đình, còn Thi Hạ nhìn rất bình tĩnh nên bà ta càng tức hơn.
Làm sao, nhìn thấy bộ dáng mình tức giận như cậy mà cô ta cảm thấy vui vẻ đến thế sao?
“Giỏi lắm, con bé chết tiệt nhanh mồm nhanh miệng kia, chuyện Lệ Cảnh Dương chấm dứt hợp đồng với công ty, vì sao cô không đồng ý ?! ”
“Thi Hạ, cô thật sự coi mình thành người thừa kế chính thức của Thi Nhuận Trân Châu sao?”
Bạch Xu bước qua, dùng lực đẩy Thi Hạ, Thi Hạ tự động lui về sau hai bước.
Cô không muốn dây dưa với Bạch Xu, nhưng bà ta lại không có ý định từ bỏ.
Thi Hạ càng bình tĩnh, Bạch Xu càng tức giận hơn, con gái của đồ đê tiện, cũng là con nhỏ đê tiện!
Thi Hạ cười lạnh, nhìn Bạch Xu đang đứng trước mặt, trả lời, “Tôi nói rồi, tôi sẽ không đồng ý. Về việc tôi có phải người thừa kế của Thi Nhuận Trân Châu hay không thì phải chờ cha tôi trăm tuổi đã, đến lúc đó bà Thi chắc chắn sẽ biết người thừa kế hợp pháp là ai thôi mà?”
“Thi Hạ, cái đồ đê tiện như cô suốt cả ngày chỉ nghĩ tới chuyện cha cô chết sớm thôi sao!”
“Thi Hạ cũng không nghĩ như vậy, chỉ là mẹ đã trao công việc kinh doanh của công ty cho tôi rồi thì nên buông tay đi.”
“Cô bảo tôi buông tay để nhìn đứa con hoang như cô lên mặt sao ? Tôi nói cho cô biết, cô chính là đứa con hoang được kẻ thứ ba sinh ra.”
Khi nghe thấy từ con hoang trong miệng Bạch Xu xúc phạm tới mẹ đẻ của mình, hai tay Thi Hạ siết chặt hai bên sườn.
Điều bực mình nhất là Bạch Xu tự mở miệng bẩn thỉu chửi rủa, mắng nhiếc mẹ đẻ của cô!
“Bà Thi, xin bà giữ miệng sạch sẽ một chút!”
Tuy nhiên những lời này lại càng khiến cho Bạch Xu tức giận hơn, con đĩ này không chỉ nhanh mồm nhanh miệng mà lá gan cũng càng lúc càng lớn!
“Đồ con hoang!”
Bà Thi vừa nói xong liền thực sự chạy tới và túm tóc Thi Hạ.
Mạt Hạ đang đứng bên cạnh liền không còn tâm trạng nào mà dọn dẹp đồ nữa!
Mạt Mạt vội vã chạy qua muốn giữ chặt bà Thi, “Tổng giám đốc Thi, Bà Thi, hai người đừng kích động! Bà Thi, bà thả tổng giám đốc của chúng tôi ra ngay ! ”
Tuy nhiê, Bạch Xu dường như người điên không quan tâm gì hết, hôm nay dù có người đến kéo mình ra thì bà ta cũng phải làm cho con đĩ nhỏ Thi Hạ này chết chắc luôn!
Còn Thi Hạ lại đột nhiên hét lên một tiếng với Mạt Mạt, “Mạt Mạt, em đi ra ngoài đi, để bà ta đánh.”
Mạt Mạt sững sờ, tổng giám đốc điên rồi sao, dựa theo tính cách của bà Thi thì thật sự bà ta sẽ gϊếŧ chết tổng giám đốc Thi luôn mất!
“Tổng giám đốc Thi, bà Thi, hai người bình tĩnh đi mà!”
“Hôm nay bà đánh chết tôi xong thì tôi thật sự tò mò không biết ai đến quản lý Thi Nhuận Trân Châu đây!” Thi Hạ cười khẩy.
Cô thật sự tò mò, cả nhà họ Thi bây giờ chỉ dựa và một Thi Nhuận Trân Châu, mà nơi này lại đang do cô quản lý hết.
Tuy nhiên Bạch Xu đã kiêu ngạo hơn trước, về công việc kinh doanh của Thi Nhuận Trân Châu, bà ta đã nghĩ ra được biện pháp khác rồi!
“Cô cho rằng chỉ có mình cô mới biết làm sao, em trai sắp trở lại rồi, đến lúc đó Thi Nhuận Trân Châu chính là của nó, chẳng có bất cứ quan hệ gì với đồ đĩ nhỏ Thi Hạ cô!”
“Con nhỏ đê tiện là đang mắng ai đấy!”
Nghe thấy giọng nói thân quen, Thi Hạ ngạc nhiên, anh tới rồi!
Bạch Xu cũng chả thèm ngẩng đầu lên nhìn, liền mắng luôn.
“Mày mắng ai là đồ đê tiện đấy, đồ đê tiện nhà mày nữa!” Bạch Xu rống lên.
Nhưng khi bà ta ngẩng đầu lên nhìn vào người đang đứng trước mặt thì sắc mặt hoàn toàn thay đổi.
“Chủ tịch Lệ, sao cậu lại qua đây?”
Sắc mặt của Lệ Cảnh Diễn bây giờ không phải dùng hai chữ ‘tức giận ‘ đơn giản được.
“Trước khi tôi chưa nổi giận, tôi khuyên bà nhanh cút ngay lập tức”