Nhưng cô không để ý rằng bộ mặt của cô lúc này khiến cho Lệ Cảnh Diễn cực kỳ không vui.
“Cô vẫn lo lắng cho Lệ Cảnh Dương sao?” Anh đột nhiên hỏi.
Thi Hạ hơi hơi sửng sốt một chút, lúc này mới phản ứng lại là Lệ Cảnh Diễn đang hỏi mình.
Thi Hạ vội giải thích: “Không phải, bọn họ hai người đàn ông bên nhau……”
Nhưng cô chưa kịp nói hết câu đã bị Lệ Cảnh Diễn cướp lời.
“Cô còn lo lắng Lệ Cảnh Dương sẽ thích Tịch Diệc?”
“Tôi…… Tôi khi nào nói qua là lo lắng chuyện đó, tôi sợ Tịch Diệc không biết cách chăm sóc người khác thôi!” Thi Hạ dửng dưng.
Nhưng Lệ Cảnh Diễn đã kéo cô vào trong lòng ngực.
“Có chăm sóc tốt hay không cũng là chuyện của bọn họ, Thi Hạ, cô là vợ của tôi, cho nên, cô chỉ có thể chăm sóc tôi!”
“Tôi……”
Thi Hạ mấp mấy môi, dựa vào lòng ngực anh, cả người đều cảm thấy không thoải mái.
Vì sao cô lại cảm thấy Lệ Cảnh Diễn hình như là đang ghen nhỉ!
Chẳng lẽ là ảo giác sao?
“Được rồi được rồi, mau trở về đi thôi, tôi hơi mệt.”
Thi Hạ bây giờ chỉ muốn mau về nhà, sau đó nghỉ ngơi một chút, cô thật sự cảm thấy rất mệt.
Nhưng Lệ Cảnh Diễn lại đột nhiên cúi đầu, ngửi cổ của Thi Hạ.
“Hôm nay cô uống rượu.”
Lệ Cảnh Diễn nói một cách khẳng định, không phải hỏi, Thi Hạ cũng không còn cách nói dối.
Anh đã phát hiện rồi, nếu cô còn tiếp tục nói dối thì có khác nào nói lạy ông tôi ở bụi này không!
“Tôi hôm nay có bàn công chuyện với một vị chủ tịch của công ty, có muốn một ly nhỏ.” Thi Hạ nhỏ giọng giải thích.
Cô cũng không rõ, vì sao Lệ Cảnh Diễn hiện tại đột nhiên trở nên nhiều chuyện như vậy.
Trước kia chỉ cần là chuyện liên quan đến cô, Lệ Cảnh Diễn không phải đều tỏ vẻ khinh thường không thèm quan tâm hay sao?
“Thi Hạ, lá gan của cô thật sự là càng lúc càng lớn.”
“Tôi bàn công chuyện thì uống chút rượu có sao đâu, tôi cũng không có uống say!” Thi Hạ có chút bất mãn.
Cô không có làm gì sai, do công việc yêu cầu thôi mà.
“Cô còn già mồm cãi lại nữa sao?”
“Tôi không có, tôi chỉ nói sự thật thôi.”
Lệ Cảnh Diễn đột nhiên bế Thi Hạ bế lên theo kiểu bế công chúa, Thi Hạ liền thấy hơi bối rối.
“Lệ Cảnh Diễn, anh làm cái gì vậy?”
Cô cũng không phải chân ngắn hay gì, anh bế cô lên làm gì, Thi Hạ cảm thấy mình có thể tự đi được.
“Đưa cô về ngủ.”
“Nhưng tôi có thể tự đi được.”
Thi Hạ nói rồi giẫy giụa, Lệ Cảnh Diễn ôm cô như vậy, mọi người sẽ nhìn mất!
Nhưng Lệ Cảnh Diễn ôm cô rất chặt, Thi Hạ căn bản là không thể động đậy.
“Ồn ào!”
Anh chỉ mở miệng nói hai chữ, Thi Hạ liền thấy buồn bực ngay, cô ồn ào lúc nào cơ chứ!
Bỏ đi, để không bị người ngoài thấy mặt, cô chỉ đành vùi đầu vào trong ngực Lệ Cảnh Diễn.
Thấy cô cuối cùng cũng không ngọ ngoạch nữa, Lệ Cảnh Diễn lúc này mới nhoẻn miệng cười.
Bế cô ngồi vào chỗ ghế phụ, Lệ Cảnh Diễn sau đó liền ngồi vào ghế lái.
Thi Hạ lúc này mới nhận ra một chuyện.
“Đúng rồi, Lệ Cảnh Diễn, sao an lại biết tôi ở chỗ này.”
“Trên di động có định vị.” Lệ Cảnh Diễn trả lời một cách thản nhiên.
Nhưng Thi Hạ nghe xong lại hoảng hốt.
“Anh… anh theo dõi tôi ư?”