Nghe được cô bé nói như vậy, thấy hai người trẻ tuổi trước mặt cũng không phải nhân vật dễ chọc vào, người đàn ông áo đen hiển nhiên cũng hơi sợ một phen.
Anh ta nhìn Ninh Vô Ưu và Lệ Cảnh Dương nói chuyện, thừa dịp họ không chú ý, anh ta quay người bỏ chạy.
Lệ Cảnh Dương muốn đuổi theo nhưng lại bị Ninh Vô Ưu ngăn cản.
“Bỏ đi, đừng đuổi theo, trước tiên đưa đứa bé về nhà đã.”
Lệ Cảnh Dương gật đầu, cũng cảm thấy có lý, trước tiên đưa đứa bé về nhà đã rồi nói.
Hai người đang chuẩn bị hỏi nhà của cô bé ở đâu, một người phụ nữ trung niên cầm cây gậy đúng lúc đi tới.
Thấy người phụ nữ trung niên với mái tóc hoa râm, cô bé hiển nhiên rất vui mừng.
“Mẹ, mẹ em tới rồi!”
“Oánh Oánh, sao tối rồi con còn chưa về nhà!”
Người phụ nữ nghe được tiếng của cô bé cũng cười lên.
“Bây giờ con về liền đây.”
Lệ Cảnh Dương và Ninh Vô Ưu hai người không hẹn mà cùng nhìn thoáng qua đối phương.
“Em gái, mẹ em là người mù sao?”
Cô bé gật đầu giải thích “Đúng vậy, mẹ em là người mù, ba em là người tàn tật.”
Thì ra là như vậy, chẳng trách cô bé lại ra ngoài đường bán hoa trong tiết trời vừa tối vừa lạnh như vậy.
“Hôm nay là lần cuối, hãy hứa với anh, sau này đừng làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa, được không?”
Lệ Cảnh Dương xoa gương mặt non nớt của cô bé, anh thấy hơi đau lòng.
Nhưng cô bé nhìn Lệ Cảnh Dương, nhìn thế nào cụng cảm thấy hơi quen thuộc.
“Anh ơi, có phải em đã từng gặp anh ở đây rồi không?”
Lệ Cảnh Dương mỉm cười, xem ra gương mặt này của mình đúng là quá phổ biến rồi, lại khiếnc ô bé cảm thấy đã quen biết ở đâu đó.
“Hình như là ở trong TV.”
Cô bé lẩm bẩm một câu.
Lệ Cảnh Dương cũng không giải thích, chỉ nhìn cô bé nghiêm túc dìu mẹ của mình đi qua đường.
Cậu ta vẫn tin chỉ cần họ ở bên nhau, nhất định sẽ khắc phục được mọi khó khăn.
“Mẹ à, hôm nay con ra ngoài bán hoa, bán được 500 đồng!”
“Oánh Oánh của chúng ta giỏi quá, sau này Oánh Oánh có thể tiếp tục học, có tiền đọc sách rồi ……”
Hai mẹ con đi bộ dưới gió lạnh mùa đông, tuy cuộc sống không dễ dàng, nhưng nụ cười trên mặt hai người họ rất chân thật.
Là người dễ dàng thỏa mãn, thường dễ dàng đạt được hạnh phúc thuộc về chính mình.
“Thật ra so với bọn họ mà nói, chúng ta thật sự đã rất hạnh phúc.” Ninh Vô Ưu nhìn bóng dáng hai mẹ con rời khỏi thì đột nhiên cảm thán.
Lệ Cảnh Dương cắn môi mình rồi gật đầu.
“Biết đủ thì vui, thật ra cũng rất có lý.”
Nhưng trong đời sống hiện thực, thường thì có người cả đời cũng không có cách hiểu sự tinh tuý của bốn chữ này, cũng vĩnh viễn không cách nào đạt được hạnh phúc.