Lệ Cảnh Dương chìa ra dáng vẻ ủ rũ.
"Con bây giờ đang bận việc của mình, mẹ cũng phải đợi con có thời gian tìm bạn gái mới đúng chứ!"
Làm một minh tinh, mặc dù nhìn cậu rất rảnh rỗi nhưng cũng chỉ là nhìn thấy rảnh rỗi vậy thôi.
Cậu bận tối mắt tối mũi đi được!
Tô Giai Kỳ lại cảm thấy con trai bà đang kiếm cớ.
"Thời gian giống như miếng bọt biển trong nước, đều phải ép ra, Cảnh Dương, con không phải tổng thống, làm gì bận đến mức chuyện lớn nhỏ gì cũng phải để ý."
Bọt biển trong nước, cái ví dụ này...
"Mẹ, người ta ép miếng bọt biển trong nước là vì học tập và làm việc, mẹ thì ngược lại, kêu con ép ra thời gian đi nói chuyện yêu đương!"
"Lại không phải do mẹ sợ không có cô gái nào tốt sao?"
Tô Giai Kỳ oán trách nhìn đứa con trai nhỏ của mình, bà còn tưởng rằng, trong giới nghệ thuật nhiều mỹ nhân như vậy, con trai bảo bối của bà nhất định sẽ thoát ế sớm.
Không ngờ, ở nước ngoài lâu như vậy, sau khi trở về, vẫn là một người cô đơn lẻ bóng.
Lệ Cảnh Dương cười một tiếng, an ủi mẹ mình, "Mẹ yên tâm, có lẽ con dâu mẹ bây giờ còn chưa tham gia kỳ thi đại học đâu!"
Lệ Chí Nhân ở bên cạnh nãy giờ luôn cúi đầu ăn cơm nghe vợ với con trai mình ồn ào lâu như vậy cũng có hơi mất kiên nhẫn.
"Được rồi, đều đừng nói nữa, sau này cách Tô Khả Khả nhà họ Tô đó xa một chút."
Nhà họ Tô nhất định là một con côn trùng bốc mùi, tốt nhất nên cách xa thật xa.
"Cha, con cũng không nghĩ đến việc lại gần Tô Khả Khả đâu, không phải do mẹ cứ đẩy người phụ nữ kia đến gần con hay sao!"
"Chuyện cũng qua rồi, nên ăn mừng thì ăn, hiếm khi mọi người ở chung một chỗ như hôm nay, vui vẻ chút đi." Thi Hạ mỉm cười, mở miệng nói.
Ở bên nhau một thời gian khá lâu như vậy, cô cũng biết rõ rằng, chỉ cần cha chồng cô Lệ Chí Nhân với Lệ Cảnh Dương mỗi người một bên trên bàn cơm.
Hai người bọn họ chỉ cần nói mấy câu, chẳng bao lâu sẽ lại ồn ào với nhau, điều này không cần nghi ngờ gì cả.
Dù gì quan hệ của hai cha con bọn họ, hình như cũng không tốt lắm.
Nhưng mà cô lại không chú ý đến ánh mắt bên cạnh của Lệ Cảnh Diễn.
Lệ Cảnh Diễn rõ ràng bây giờ đang rất khó chịu.
Sao thế này, nhìn thấy em trai anh trong sạch, cậu không có dây dưa không minh bạch với Tô Khả Khả, Thi Hạ có vẻ rất vui đấy chứ!
Tô Giai Kỳ cười một tiếng, đi ra giảng hòa, "Đúng, Thi Hạ nói có lý, nhà mình khó khăn lắm mới có thể vui vui vẻ vẻ như bây giờ."
Gương mặt Lệ Cảnh Diễn ở bên cạnh lạnh nhạt, Tô Giai Kỳ không để ý đến, ngược lại Thi Hạ thế nhưng phát hiện ra.
"Sao thế, thức ăn hôm nay không hợp khẩu vị của anh sao?" Thi Hạ đảo mắt qua Lệ Cảnh Diễn, nhỏ giọng hỏi.
Việc chồng cô bây giờ đã tự biến mình thành một bình giấm một cách thành công mỹ mãn, Thi Hạ đương nhiên không biết.
"Ừm, nhạt quá."
"Nhạt sao? Tôi cảm thấy rất vừa miệng chứ, có phải hồi nãy anh ăn cái gì mặn không chứ!"
"Tự cô ăn thử một chút đi."
Lệ Cảnh Diễn vừa nói rồi trực tiếp gắp một miếng thịt kho bỏ vào trong chén Thi Hạ.
Thi Hạ chỉ nghĩ là để cho cô ăn thử để xem thử khẩu vị như thế nào, cũng không nghĩ nhiều liền ăn luôn.
"Còn gì nữa đây, không mặt không nhạt, làm gì có nhiều chuyện như vậy." Thi Hạ bĩu môi.
Cô vẫn cảm thấy, hẳn là do Lệ Cảnh Diễn quá kén chọn.
Tô Giai Kỳ ngồi đối diện đương nhiên đặt những chuyện này thành hành động ân ái của hai vợ chồng.
Vợ chồng hai người bọn họ ở bên nhau âm thầm nói chuyện, hơn nữa, Cảnh Diễn còn chủ động gắp thức ăn cho Thi Hạ.
Như vậy đúng là tốt mà, hai vợ chồng bọn họ ở bên nhau, chính là cái cảm giác này, hòa hòa thuận thuận, nương tựa lẫn nhau.