Nhưng anh muốn đuổi theo Thi Hạ, vẫn là dễ như trở bàn tay.
Lệ Cảnh Diễn lập tức bước lên nắm tay cổ tay Thi Hạ thủ đoạn, Thi Hạ cảm thấy tay mình sắp bị bóp gãy mất rồi.
Cô chỉ đành đứng lại.
“Thi Hạ, cô trả lời tôi đi, cô đang trốn tránh câu hỏi của tôi phải không?”
Lệ Cảnh Diễn nhìn Thi Hạ gắt gao, Thi Hạ trong lòng bắt đầu thấy bối rối, nhưng lại không phải bởi vì cô có tật giật mình.
“Tôi không có.”
“Thật sự không có?”
Thi Hạ vùng tay mình ra, cổ tay vẫn còn tê nhức.
Cô ngửa đầu nhìn Lệ Cảnh Diễn.
“Lệ Cảnh Diễn, anh có thể đừng ấu trĩ như vậy không?”
Không biết vì cái gì, vốn dĩ Lệ Cảnh Diễn rất nghi ngờ chuyện này, nhưng nhìn nét mặt của Thi Hạ lúc này, anh liền tin tưởng Thi Hạ vô điều kiện.
“Được rồi, hôm nay cô muốn ăn cái gì?”
“……”
Đề tài đổi cũng nhanh quá rồi đấy!
Thi Hạ hơi sửng sốt một chút, nhưng mà, Lệ Cảnh Diễn không truy cứu chuyện của Lệ Cảnh Dương nữa là cô mừng rồi.
“Đáng lẽ tôi định ăn bừa gì đó ở căn tin.” Thi Hạ bĩu môi.
Ăn ở căn tin thì tiết kiệm thời gian hơn! Ai ngờ Lệ Cảnh Diễn đúng lúc này lại đến hẹn cô đi ăn.
Nghe Thi Hạ nói như vậy, Lệ Cảnh Diễn lập tức quay đầu xe trở về.
Chiếc xe ô tô sang trọng màu đỏ lại đậu ở trước cổng Thi Nhuận Trân Châu.
“Sao lại dừng xe?”
Thi Hạ nhìn Lệ Cảnh Diễn, cô cứ tưởng Lệ Cảnh Diễn tâm trạng không tốt, cho nên không muốn ăn cơm nữa.
“Đến căn tin rồi.”
Lệ Cảnh Diễn đáp.
Không phải cô nói là muốn ăn ở căn tin sao?
“Hả?”
Thi Hạ nhìn Lệ Cảnh Diễn, ý anh là sao, cô không hiểu.
“Không phải cô nói là muốn ăn ở căn tin sao?” Lệ Cảnh Diễn hỏi.
Thi Hạ bĩu môi, thấp giọng lẩm bẩm một câu: “Tôi muốn ăn một mình ở căn tin, tôi không nghĩ đến sẽ ăn cùng anh ở đó.”
“Cô nói cái gì?”
Tất nhiên, Lệ Cảnh Diễn cũng không có nghe rõ Thi Hạ nói gì.
Thi Hạ cười, lắc đầu rồi Lệ Cảnh Diễn đi “Không có không có, đi thôi.”
Nếu để Lệ Cảnh Diễn biết cô nghĩ gì, không biết anh sẽ lại nghĩ vẩn vơ gì nữa!
Chắc là anh ta cũng sẽ không nghĩ ngợi gì đâu, mà tức chết luôn thôi!
Nhưng, cô nhanh chóng nhận ra đến căn tin cùng Lệ Cảnh DIễn là một quyết định sai lầm.
Bình thường cô nếu không phải đi một mình thì là đi cùng Mạt Mạt.
Hôm nay cô đi cùng một người đàn ông, tất nhiên ai nấy cũng đều sẽ tò mò người này là ai.
Hơn nữa, Lệ Cảnh Diễn lại còn nổi tiếng, thậm chí là nổi tiếng hơn cả một số minh tinh.
Cho nên, chắc chắn sẽ bị nhận ra thôi.
“Đó là chồng của tổng giám đốc sao?”
“Vì sao bên cạnh tổng giám Thi lại có nhiều anh đẹp trai như vậy!”
Các nhân viên nữ đều nhìn Thi Hạ bằng ánh mắt ghen tị.
Thi Hạ nghe mà thấy buồn, thật là hồng nhan họa thủy, hồng nhan họa thủy mà!
“Mới đầu còn tưởng cậu hai Lệ đẹp trai nhất, nhưng giờ nhìn kỹ lại, hình như chồng của tổng giám đốc Thi còn đẹp trai hơn!”
“Trai tài gái sắc!”
Được nhiều người như vậy vây quanh cảm giác vẫn rất thích, tâm trạng của Lệ Cảnh Diễn cũng vui vẻ hơn hẳn.
Nhưng mà, Thi Hạ lại cố hết sức né tránh, giống như sợ người khác nhìn thấy mặt vậy.
Điều này làm cho Lệ Cảnh Diễn cảm thấy rất buồn bực, nói như thế nào thì anh cũng là chồng Thi Hạ, sao cô lại phải ngại đến như vậy?
“Có phải anh cố ý hay không?” Thi Hạ đột nhiên hỏi.
Lệ Cảnh Diễn sửng sốt, ngay sau đó giả vờ vô tội.
“Cố ý cái gì?” Anh hỏi.
Thi Hạ trừng mắt nhìn Lệ Cảnh Diễn, tiếp tục nói “Cố ý để mọi người biết mối quan hệ giữa chúng ta.”
“Chúng ta là quan hệ gì?”
Thi Hạ liếc Lệ Cảnh Diễn, có chút khó chịu rồi nói: “quan hệ vợ chồng”.
Cho dù cô thật sự không muốn thừa nhận.