Bên này, Thi Hạ vừa mới về đến nhà, cô đang quay người thay giày.
Ai biết được cô vừa mới cởi giày ra, cô lại bị ai đó lôi cô đứng dậy, hình như còn dùng sức rất mạnh kéo cô đi!
"Ơ!"
Thi Hạ trong nội tâm sợ hãi, cô đang đứng ở trước cửa liền bị ném lên ghế sô pha.
Cô cảm thấy cả người đều đau nhức, nhưng mà, ngẩng đầu lên liền thấy được ánh mắt lạnh lùng của Lệ Cảnh Diễn.
"Lệ Cảnh Diễn, ngươi nổi điên cái gì!"
Lệ Cảnh Diễn đi qua, từng bước một tới gần Thi Hạ, sau đó, cúi người, nhìn vào mắt Thi Hạ.
Thi Hạ bị anh nhìn chằm chằm như vậy thì có chút mất tự nhiên.
"Giải thích đi, chuyện quảng cáo, cho tôi một lời giải thích, lần trước cô mặc đồ như thế chính là vì để quay quảng cáo với Lệ Cảnh Dương?" Lệ Cảnh Diễn hỏi.
Thi Hạ giãy dụa thoát khỏi sự khống chế của anh, từ trên ghế đứng dậy, mặc dù vừa cô rất phẫn nộ, Lệ Cảnh Diễn vậy mà lại không có phong độ như vậy, động thủ với cả phụ nữ.
Nhưng cô vẫn giãy dụa đứng lên, mở to hai mắt nhìn Lệ Cảnh Diễn.
"Chỉ là quay một đoạn quảng cáo mặt nạ dưỡng da mà thôi, anh có cần phải ngạc nhiên như vậy sao?"
"Ngạc nhiên? Thi Hạ, cô có biết hay không, Cảnh Dương là em chồng của cô, hai người là quan hệ chị dâu em chồng, chẳng lẽ tự cô không biết sao?"
Nhìn gương mặt dữ tợn của Lệ Cảnh Diễn, Thi Hạ cũng thấy hơi sợ hãi.
"Tôi và Lệ Cảnh Dương cũng không có làm chuyện gì bất chính cả, Lệ Cảnh Diễn, rốt cuộc anh đang nghi ngờ cái gì?" Thi Hạ lầm bầm một câu.
Lệ Cảnh Diễn vẫn một bộ dạng hùng hổ dọa người.
Chuyện ngày hôm nay, nếu Thi Hạ không cho mình một lời giải thích thỏa đáng, cô đừng hòng bước ra khỏi cánh cửa này một bước!
"Là cô làm cho tôi không thể tin được."
"Tôi..."
Thi Hạ đột nhiên có cảm giác không muốn nói nhiều nữa, bây giờ cho dù mình nói cái gì, mặc cho tình cảm của mình chân thành tha thiết cỡ nào đi nữa thì Lệ Cảnh Dương đều sẽ không tin tưởng.
Cho nên, giải thích cũng chỉ thêm phí công mà thôi.
Có người nói giải thích là việc làm vô nghĩa nhất trên thế giới này, nếu người ấy đã tin tưởng mình thì không cần giải thích, người ta đã không tin mình thì có giải thích cũng vô dụng.
"Đằng nào thì anh cũng không tin tôi, vậy tôi cũng không cần phải giải thích gì nhiều nữa. Dù cho có nói nhiều hơn nữa anh cũng sẽ không tin tưởng tôi mà."
Lệ Cảnh Diễn nhìn vẻ mặt điếc không sợ súng của Thi Hạ, càng thêm tức giận hơn nữa!
"Thi Hạ, cô nói chuyện tử tế cho tôi!"
"Tôi đang nói chuyện rất tử tế, cho nên, tôi nghĩ, anh nghe hiểu ý tôi mà đúng không!"
"Thi Hạ!"
Đoạn đối thoại sau đó của Lệ Cảnh Diễn với Thi Hạ, nghiễm nhiên biến thành la hét.
Nhưng Thi Hạ lại là một bộ dạng mệt mỏi chán nản.
"Được rồi, Lệ Cảnh Diễn, đủ rồi, tôi mệt rồi."
Thi Hạ nói xong, trực tiếp đẩy Lệ Cảnh Diễn ra, cũng không ra khỏi nhà, mà là đi vào phòng của mình.
Ngày hôm nay cô đã phải đón nhận sự tập kích bạo lực trên mạng cả ngày, Lệ Cảnh Diễn chẳng những không có an ủi mình, ngược lại, anh cũng không tin mình...
Ha ha, quả thật là nực cười mà!
Lệ Cảnh Diễn nhìn Thi Hạ từng bước một mà đi lên lầu.
Trong nháy mắt đó, anh đột nhiên có cảm giác như mình đang dùng hết sức đấm vào một cái đệm bông vậy.
Mềm nhũn, không có bất kỳ tác dụng gì!
Thi Hạ, dường như anh thật sự không có cách nào với cô nữa rồi!
Sau khi Thi Hạ lên lầu, Lệ Cảnh Diễn cũng chỉ có thể một mình ngồi ở ghế sô pha trong phòng khách, biết mình ngồi ngẩn người ở đây cũng không có tác dụng gì.
Nhưng mà, anh vẫn là ngồi yên ở đó, không muốn làm gì nữa.
Từ bao giờ thì Thi Hạ đã bắt đầu ảnh hưởng đến tâm trạng của anh rồi, chính anh thậm chí cũng không biết.
Điện thoại trong túi áo vest đột nhiên đổ chuông.
"Chủ tịch..."
Giọng của Lý Thao nghe có vẻ khá ngập ngừng.
"Có chuyện gì, nói đi!"
Lệ Cảnh Diễn có vẻ không kiên nhẫn.
Lý Thao đành phải nói nhanh gọn.
"Chủ tịch, dường như tin tức lần này gây chèn ép rất lớn đối với cậu hai."
Lý Thao nói đến đây rồi dừng lại một chút, Lệ Cảnh Diễn biết rõ cậu ta vẫn chưa nói xong nên yên lặng chờ Lý Thao nói hết.
"Hay là chúng ta nghĩ cách, giúp cậu hai một chút?"