Nhưng mà, Lệ Cảnh Diễn lại không nói gì cả, chỉ lắc đầu, sau đó, ôm Thi Hạ, đi sang phòng nghỉ bên cạnh.
Bên trong phòng nghỉ còn có một phòng nhỏ nữa, là một phòng tắm, trong phòng tắm đúng lúc lại có một tấm gương siêu lớn.
“Tự mình xem một chút, nhìn xem hiện tại dáng vẻ em thế nào.” Khóe miệng Lệ Cảnh Diễn không dấu được nét cười.
Nhìn mặt mình trong gương với mái tóc dài rối tung, Thi Hạ càng cảm thấy tức giận hơn.
“Lệ Cảnh Diễn, nếu không phải do anh kéo tôi, sao tôi có thể biến thành như bây giờ!”
Nhưng mà, Lệ Cảnh Diễn vẫn trưng ra vẻ mặt như chuyện không liên quan mình, giống như người vừa rồi nắm tóc Thi Hạ không phải là mình vậy.
“Được rồi, cho em năm phút, tự mình sửa sang lại, sau đó ra ngoài gặp tôi. Nếu lại dọa tôi nữa, em tự mình chịu trách nhiệm!”
Thi Hạ nhìn theo bóng dáng Lệ Cảnh Diễn rời đi, khẽ dơ nắm đấm lên.
Lệ Cảnh Diễn đáng ghét, cô thật sự mong muốn có thể đập cho anh ta một trận.
Hai phút sau, Thi Hạ bước ra từ trong phòng nghỉ, đã quay về với vẻ ngoài sạch sẽ thoải mái tươi mát ban đầu.
Lệ Cảnh Diễn ngồi trên ghế trong phòng làm việc, vừa nhìn máy tính của mình, vừa không ngừng viết viết vẽ vẽ bằng chiếc bút máy parker trong tay.
Thi Hạ cứ đứng ở đó như vậy, nhìn Lệ Cảnh Diễn, ngón tay anh rất dài, rất đẹp.
Chiếc bút kia ở trong tay anh, viết viết vẽ vẽ trên tờ giấy trắng, cũng mang một vẻ đẹp không nói nên lời.
Nhận thấy Thi Hạ bước vào, bấy giờ Lệ Cảnh Diễn mới ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Thi Hạ.
“Được rồi, đến đây tìm tôi rốt cuộc là có chuyện gì?”
Thi Hạ sửng sốt một chút, vừa rồi giày vò cô như vậy làm cô quên cả mục đích mà hôm nay cô đến đây tìm Lệ Cảnh Diễn.
“Anh…… Vì sao anh không cứu cậu ta?” Thi Hạ úp úp mở mở, hỏi.
Cô đến đây để hỏi chuyện của Lệ Cảnh Dương.
Thế nhưng, vừa rồi khi bị mắc kẹt trong thang máy, sau đó, cô vừa mệt vừa sợ hãi, nên đã quên mất chuyện này.
“Cứu ai?” Lệ Cảnh Diễn lạnh lùng hỏi.
Thi Hạ nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình.
Cô có lý do để tin tưởng, Lệ Cảnh Diễn đang cố ý!
“Rõ ràng anh biết người tôi muốn nói là ai.”
Lệ Cảnh Diễn buông chiếc bút trong tay xuống, ngẩng đầu, nhìn Thi Hạ.
“Nếu là người hiện tại trong lòng tôi nghĩ đến, vậy, em cho tôi một lý do để cứu cậu ta, cậu ta và vợ tôi ở bên nhau dây dưa không rõ, vậy nên xui xẻo là đúng thôi.”
Thi Hạ có chút kinh ngạc, cô không ngờ rằng, thế mà đối với em trai mình Lệ Cảnh Diễn thật sự lựa chọn thấy chết mà không cứu!
“Nhưng mà, Lệ Cảnh Diễn, anh phải biết rằng, Cảnh Dương là em trai anh.” Thi Hạ cường điệu.
Thế nhưng, Lệ Cảnh Diễn chỉ cười nhạt một cái.
“Thi Hạ, nếu cậu ta thật sự biết mình là em trai của Lệ Cảnh Diễn, vậy thì phải biết giữ khoảng cách với chị dâu mình.”
Hiện tại nếu Lệ Cảnh Dương còn chưa nắm bắt được điểm này, vậy xứng đáng để anh trai mình đến dạy cho cậu thêm một bài học!
Thi Hạ ngẩng đầu nhìn Lệ Cảnh Diễn, giống như đang nhìn một người xa lạ vậy, giống như từ trước đến nay cô chưa từng quen biết Lệ Cảnh Diễn.
“Lệ Cảnh Diễn, từ khi nào mà anh trở thành kẻ máu lạnh như vậy?”
Máu lạnh?
Cái hình dung từ này thật đúng là rất thích hợp với mình.
Nhưng mà, Thi Hạ là vợ mình, Lệ Cảnh Diễn chưa từng nghĩ đến, sẽ có một ngày vợ mình lại đội lên cho mình một cái mũ mang tên kẻ máu lạnh.
“Tôi máu lạnh cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, Thi Hạ, em cũng là người trên thương trường, thương nhân chú trọng lợi ích đạo lý này, không phải em không biết chứ?”
“Đương nhiên tôi biết, nhưng mà, máu mủ tình thâm tình cảm gia đình mới là quan trọng nhất!”
Thế nhưng, Lệ Cảnh Diễn không thèm nhìn Thi Hạ thêm một cái, mà trực tiếp xoay người rời khỏi đó.
Thi Hạ vội vàng chạy theo, ngăn Lệ Cảnh Diễn lại.
“Lệ Cảnh Diễn, anh chờ một chút, anh muốn đi đâu?”
“Tôi đi đâu, không có bất kỳ điều gì liên quan đến em, em muốn cứu Lệ Cảnh Dương, thì tự mình nghĩ cách!”
Nhìn Lệ Cảnh Diễn rời đi ngay trước mặt mình như vậy, Thi Hạ có chút bực bội.
Nhưng mà, nhất thời cô cũng không biết bản thân phải làm gì bây giờ nữa.
Lệ Cảnh Diễn không muốn cứu Lệ Cảnh Dương, cô còn có thể có cách nào!