Thi Hạ thấy đèn pha chói mắt tới cửa, nghe được tiếng chuông cửa còn tưởng Lệ Cảnh Diễn về tới.
Cô mau chóng chạy ra cửa để chuẩn bị mở cửa.
Trong lòng đang suy nghĩ, chút nữa làm sao xử cái tên Lệ Cảnh Diễn này đây.
“Về rồi sao?”
Nhưng lúc Thi Hạ chạy tới mở cửa lại phát hiện người ở cửa không phải là Lệ Cảnh Diễn.
“Lý Thao, sao lại là anh? Anh ấy đâu?”
Thi Hạ nhìn thấy Lý Thao nhưng cũng không có thấy Lệ Cảnh Diễn.
Rất rõ ràng, Lệ Cảnh Diễn cơ bản không có về nhà.
Lý Thao nhìn Thi Hạ, ánh mắt hình như đang trốn tránh. Nhưng Thi Hạ nôn nóng cũng không có để ý tới chuyện này.
“Bà chủ, chủ tịch mất tích rồi.” Lý Thao nhìn Thi Hạ, vẻ mặt rất thành thật.
Nghe Lý Thao nói Lệ Cảnh Diễn mất tích, Thi Hạ lập tức lo lắng.
“Anh xác định chứ? Trên đường cũng không tìm thấy, chắc chắn không thấy anh ấy sao?”
Lý Thao gật đầu.
“Đúng vậy, không tìm thấy anh ấy.”
Ánh mắt của Thi Hạ đột nhiên trở nên trống rỗng, nhưng bề ngoài còn tỏ ra vẻ là không có chuyện gì xảy ra.
“Ồ, là vậy à. Vậy anh về nhà ngủ trước đi.”
“Tạch ……”
Lý Thao nhìn Thi Hạ, nhất thời vẫn chưa phản ứng kịp lời cô nói.
Thật sự nhẹ nhàng vậy à, không đi tìm người hay sao?
“Chỉ vậy thôi sao? Bà chủ, cô xác định chúng ta không nghĩ cách đi tìm người hay sao?” Lý Thao không hiểu nên nhìn Thi Hạ hỏi lại lần nữa.
Nhưng Thi Hạ chỉ xua xua tay, dáng vẻ hình như cơ bản là không để ý cho lắm.
“Anh về ngủ trước đi, không cần lo lắng. Lệ Cảnh Diễn đã lớn như vậy rồi, sẽ không có chuyện gì đâu.
Lý Thao nhất thời không biết mình nên nói cái gì. Là trong lòng bà chủ thật sự phóng khoáng, hay là nói, chủ tịch đã bị người ta bỏ nghe có vẻ hợp lý hơn!
“Nhưng bà chủ, tôi cảm thấy ở chỗ đó buổi tối chắc là có sói thì tính sao đây?”
Thi Hạ chớp mắt.
“Sói?”
Về điểm này, đúng thật là cô không hề nghĩ tới.
Thấy đôi mắt của Thi Hạ hình như có thay đổi. Lý Thao còn tưởng Thi Hạ đã đổi ý. Cho nên anh ta mau chóng nói theo sau, nhân lúc còn nóng, tiếp tục thuyết phục.
“Đúng vậy. Nơi đó là cao tốc Bàn Sơn. Anh ấy chỉ có một mình nên tôi không yên tâm.
Thi Hạ cắn môi mình, Lý Thao bên cạnh chỉ nhìn mặt của Thi Hạ. Anh ta nhìn không ra Thi Hạ bây giờ rốt cuộc là đang nghĩ gì.
“Vậy anh đi tìm là được rồi.” Thi Hạ bĩu môi.
Sau đó cô định quay lưng đi ngủ.
“Bà chủ, cô thật sự không đi tìm sao?”Lý Thao không chắc chắn nên mở miệng hỏi lại lần nữa.
Thi Hạ giơ tay che miệng của mình, bộ dạng có vẻ mệt mỏi “Tôi mệt rồi, đi ngủ trước đây.”
Lý Thao chỉ có thể gật đầu.
“Được rồi, vậy tôi cũng về ngủ đây. Bà chủ ngủ ngon.”
Thi Hạ gật đầu, vẻ mặt trông mệt mỏi.
“Mơ giấc mộng đẹp nha.”
Thấy Thi Hạ thật sự rời khỏi biệt viện, Lý Thao mới thật sự chết tâm. Xem ra kế hoạch của ông chủ thật sự thất bại rồi.