Cô Vợ Hợp Đồng Lạnh Lùng Không Dễ Đụng Đâu

Chương 229




Không hề do dự, Lệ Cảnh Diễn nhanh chóng xông ra cửa, trực tiếp lên xe, lái xe đi về hướng cao tốc Bàn Sơn.

Anh nghi ngờ, Thi Hạ bây giờ lên núi để tìm mình. Hơn nữa cô là đi bộ để tìm nữa.

Người phụ nữ ngu ngốc này, lỡ như gặp phải nguy hiểm thì biết tính sao!

Vị trí địa lý của cao tốc Bàn Sơn vốn dĩ tương đối xa, hơn nữa dốc núi nguy hiểm. Cho nên về cơ bản không nên lái xe.

Trên đường vô cùng yên tĩnh nên hơi đáng sợ.

Gió Bắc thổi qua, anh mở cửa xe, có thể cảm thấy gió giống như con dao vậy, cắt qua mặt mình.

Nhưng Lệ Cảnh Diễn vì tìm Thi Hạ, cũng không để ý nhiều như vậy. Anh mơ hồ cảm thấy thời tiết dường như đang thay đổi.

Nếu không phải vì lúc nãy ra ngoài hơi vội nên không đem theo điện thoại. Bây giờ có lẽ cũng có thể gọi điện báo cảnh sát được.
Nhưng bây giờ không đem theo gì hết, chỉ có một chiếc xe, đường thì lại khó lái xe nữa.

Lệ Cảnh Diễn lại sợ lúc mình lái xe thì sẽ bỏ qua Thi Hạ. Anh hết cách, chỉ có thể xuống xe, đi bộ từng bước một.

Hy vọng lúc lên núi có thể nhìn thấy Thi Hạ.

Có lẽ Thi Hạ chọn cách đi bộ cũng là vì để tìm mình!

Nghĩ tới đây thì Lệ Cảnh Diễn đột nhiên cảm thấy trong lòng hình như đỡ hơn một chút.

“Thi Hạ, Thi Hạ!”

Lệ Cảnh Diễn vừa đi vừa hét lớn nhưng không có ai trả lời.

Trong lòng anh càng phập phòng lo sợ.

Nếu Thi Hạ thật sự vì đi tìm mình, ở nơi này xảy ra chuyện gì. Vậy thì Lệ Cảnh Diễn nghĩ chắc mãi mãi anh cũng không tha thứ cho chính mình.

“Thi Hạ, cô có nghe thấy tôi nói không?”

“Thi Hạ, là tôi!”

Thật nhẹ nhàng, Lệ Cảnh Diễn hình như cảm thấy có người đang trả lời mình!
Tiếng gió rất lớn, anh thậm chí không cách nào phân biệt đó có phải là giọng của mình hay là giọng của Thi Hạ.

“Lệ Cảnh Diễn, Lệ Cảnh Diễn, tôi ở đây.”

Là Thi Hạ!

Lệ Cảnh Diễn lập tức cảm nhận được, anh dừng bước, nghiêm túc nghe giọng nói đó.

Cuối cùng anh đoán ra được vị trí của giọng nói đó.

Quả nhiên Thi Hạ đúng thật là ở đó.

Lúc nhìn thấy Thi Hạ, Lệ Cảnh Diễn mới coi như thở phào nhẹ nhõm.

“Tốt quá rồi, cuối cùng tôi cũng tìm được cô.”

Lệ Cảnh Diễn nhanh chóng xông tới, ôm chặt Thi Hạ vào lòng, người phụ nữ ngu ngốc này.

Cô không phải cứng miệng, cô không phải nói không đi tìm mình sao?

Nhưng rốt cuộc cô vẫn tới, cũng có thể chứng minh, Lệ Cảnh Diễn anh trong lòng Thi Hạ vẫn là rất quan trọng.

“Lệ Cảnh Diễn, chân tôi lúc nãy đi lên đây bị trẹo mất rồi.” Thi Hạ tủi thân nói.
Lệ Cảnh Diễn lúc này mới chú ý, chẳng trách lúc anh vừa mới tới, hình như thấy cả người Thi Hạ ngã quỵ xuống đất.

“Cô …… chân vẫn đi được chứ?”

Thi Hạ trừng mắt nhìn anh.

“Anh cảm thấy sao?”

Nếu không phải vì Lệ Cảnh Diễn tìm được mình, cô chỉ có thể ngồi ở đây cả đêm chờ tới trời sáng thôi.

“Lên đi, tôi cõng cô.”

Lệ Cảnh Diễn nói xong, trực tiếp quỳ xuống trước mặt của Thi Hạ. Thi Hạ hơi kinh ngạc nhìn Lệ Cảnh Diễn trước mặt.

Anh chắc chắn cõng cô xuống núi chứ?

“Lệ Cảnh Diễn, hôm nay sao anh tự nhiên tốt bụng vậy?”

Lệ Cảnh Diễn quay đầu nhìn Thi Hạ hỏi lại.

“Cô không phải cũng đi tìm tôi đó sao?”

Thi Hạ cắn môi mình, dáng vẻ hơi khó xử.

“Tôi sợ anh bị sói tha đi mất. Tôi bị kết án gϊếŧ người có mục đích. Tôi vẫn phải chịu trách nhiệm pháp lý.”

“Chỉ có vậy thôi sao” Lệ Cảnh Diễn không xác định tiếp tục truy hỏi, trong lòng không thoải mái.

Cô đặc biệt chạy tới cao tốc Bàn Sơn không có người qua lại, chỉ là vì lo trách nhiệm pháp lý thôi sao?

“Nếu không thì anh cảm thấy sao?” Thi Hạ bĩu môi.

Nhưng ngồi trên tấm lưng rộng của anh, Thi Hạ đột nhiên cảm thấy nhịp tim mình đập rất rõ.

Trên người ấm áp, có lẽ là vì độ ấm của người anh truyền qua cho mình ……

“Được rồi, nói với cô đúng là nhàm chán thật.” Lệ Cảnh Diễn hơi khó chịu.

Thi Hạ phản bác một câu “Vậy anh yên lặng cho tôi nhờ, đừng nói gì hết.”

Lệ Cảnh Diễn xin thề, cả đời mình ngoại trừ vợ của mình thì chưa từng gặp qua người phụ nữ nào thô lỗ như vậy.

Ngay cả một người phụ nữ thô lỗ cũng sẽ trở nên dịu dàng khi nhìn thấy khuôn mặt của Lệ Cảnh Diễn.

Nhưng anh cứ gặp phải một người phụ nữ kỳ quái như Thi Hạ cô!

“Thi Hạ, cô nên giảm cân đi”

Lệ Cảnh Diễn cõng Thi Hạ trên lưng, anh vừa đi vừa than vãn một câu.

Nhưng Thi Hạ chỉ muốn nôn, miệng chó không thể mọc ngà voi mà!

“Tôi không giảm cân đó.”

Nhưng Lệ Cảnh Diễn vẫn tiếp tục chọc tức cô.

“Cô hết cứu rồi, cô biết không vậy?”

Thi Hạ ngớ người, cô không hiểu tại sao Lệ Cảnh Diễn lại nói vậy.

Thấy Thi Hạ im lặng, Lệ Cảnh Diễn tiếp tục bịa.

“Cô là người phụ nữ nặng nhất mà tôi từng cõng.”

Thi Hạ hừ một tiếng, cô hơi không vui.

Bây giờ cô đột nhiên hận không nặng thêm 10kg để đè bẹp Lệ Cảnh Diễn.

“Xem ra, Lệ Cảnh Diễn, anh cũng không ít phụ nữ ha!”

Lệ Cảnh Diễn bĩu môi nhưng thành thật trả lời “Chỉ mình cô thôi.”

Trong nháy mắt Thi Hạ cảm thấy tim mình đập rất nhanh.

“Vậy anh còn nói.” Thi Hạ lẩm bẩm.

Chưa từng cõng qua người phụ nữ khác, không hề so sánh mà còn nói bản thân mập, vậy cũng tuỳ tiện quá rồi!

Nhưng Lệ Cảnh Diễn nhanh chóng phát hiện chuyện này rất tồi tệ.

“Không phải chứ, trời mưa rồi!”

Thi Hạ nhìn xung quanh, lúc nãy hình như Lệ Cảnh Diễn có nói anh tự lái xe lên núi.

Nhưng tại sao bọn họ tới bây giờ cũng chưa thấy xe của Lệ Cảnh Diễn ở đó!

“Rốt cuộc anh dừng xe ở đâu vậy?” Thi Hạ hỏi.