“Tôi đưa cô đến bệnh viện.”
Nghe Lệ Cảnh Diễn nói muốn đưa mình đi bệnh viện, Thi Hạ lập tức cự tuyệt.
“Không cần, không nghiêm trọng đến mức đó.”
Lệ Cảnh Diễn chỉ là cúi đầu nhìn thoáng qua cô.
“Đừng động đậy mạnh quá.”
Đều đã đi không nỗi nữa, thế nhưng còn nói mình không sao, Lệ Cảnh Diễn rất tò mò, cô dựa vào gì mà lại nói mình không sao!
Thi Hạ không nói gì nữa, cô vẫn luôn cảm thấy tính cách của bản thân quá kiên cường, không có người nào có thể kiên cường hơn cô.
Nhưng từ khi gặp Lệ Cảnh Diễn, Thi Hạ mới phát hiện, có lẽ cô không phải người kiên cường nhất.
Bởi vì có người còn kiên cường hơn cả cô !
ở Bệnh viện.
“Hạ Hạ, cậu lại đến thăm tớ à?”
Ninh Vô Ưu nhìn người bạn thân của mình, lập tức giật mình.
Hai lần trước còn đỡ, chỉ là dìu đến đây, lần này trực tiếp bế đến, thương tích nghiêm trọng đến vậy sao?
Thi Hạ không biết nói gì, cô đâu có muốn đến bệnh viện thăm Ninh Vô Ưu.
Có người bình thường nào lại đến bệnh viện thăm hỏi bạn bè không? Ninh Vô Ưu ngốc nghếch này!
“Chân bị thương.” Thi Hạ bất đắc dĩ mà chỉ xuống chân.
“Sao lại bị thương?”
Ninh Vô Ưu vừa hỏi vừa dò xét Lệ Cảnh Diễn, cứ như Thi Hạ bị thương lại bởi vì Lệ Cảnh Diễn không bằng.
Nhưng lời giải thích của Thi Hạ lại làm Ninh Vô Ưu cảm thấy có chút bất ngờ.
“Cha tớ đánh.”
“Cái gì, đánh đến mức này sao?”
Ninh Vô Ưu vừa nói vừa bắt đầu kiểm tra miệng vết thương trên đùi Thi Hạ.
Bầm tím cả một mảng to như vậy, ông ta ra tay quá nặng!
Ninh Vô Ưu thở dài, cầm thuốc bôi lên, bắt đầu bôi lên chân Thi Hạ.
Vừa bôi vừa giảng đạo lý cho Thi Hạ nghe.
“Tớ nói rồi, cái nhà đó cậu trở về làm gì, cái gì ba mẹ cơ chứ, họ chính là ma quỷ.”
Nhưng cô ấy có nói đến cả ngàn lần thì Thi Hạ cũng chỉ coi như là gió thoảng bên tai!
“Tớ chưa hề nhận họ là cha mẹ mình.”
Ninh Vô Ưu gật đầu, quan điểm này mới chính xác nè!
“Còn nữa, về sau Thi Gia bắt cậu làm chuyện gì, cũng đừng nghe lời họ nữa, những người đó rõ ràng là được đằng chân lên đằng đầu.”
Thi Hạ tiếp tục gật đầu.
“Vâng, tớ hiểu rồi mà.”
“Cậu hiểu nhưng cậu làm không được.” Ninh Vô Ưu nói.
Thi Hạ giúp đỡ Thi gia, gả cho họ Lệ, hành động đó có thể xem như là tận tình tận nghĩa lắm rồi.
Cho nên nếu Thi Gia tiếp tục cho cô những yêu cầu vô lý, Ninh Vô Ưu thật sự cảm thấy cô có thể hoàn toàn ngó lơ.
Nhưng Thi Hạ hiện tại vẫn còn làm việc ở Thi Nhuận Trân Châu, vị trí của cô ở Thi Gia khó xử biết bao nhiêu!
――
Lệ gia.
Sau khi nhận thuốc, Lệ Cảnh Diễn liền đưa Thi Hạ về nhà.
“Cô ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, chuyện khác không cần quan tâm.”
Lệ Cảnh Diễn nhìn thoáng qua Thi Hạ, sau đó đem thuốc đến chỗ cô.
“Nhớ uống thuốc đúng giờ, tôi đến công ty trước.”
Nhưng Lệ Cảnh Diễn vừa mới xoay người muốn rời đi đã bị Thi Hạ kéo lại.
“Chờ một chút, Lệ Cảnh Diễn! Giúp em trai anh đi, dù sao cũng là em trai ruột của anh mà.”
Lệ Cảnh Diễn dừng chân, lưng vẫn đưa về phía Thi Hạ, Thi Hạ nhìn không thấy sắc mặt của anh, cả trái tim cô càng lo lắng hơn.
Nhưng cô vẫn kiên định với những gì mình vừa nói, nhất định phải ép Lệ Cảnh Diễn đi giúp Cảnh Dương.
“Tới giờ mà cô vẫn còn đang suy nghĩ chuyện của Cảnh Dương?” Lệ Cảnh Diễn lạnh lùng hỏi.
Thi Hạ cũng không có cách nào đoán ra được cảm xúc của anh lúc này, cô chỉ nhìn thấy bóng lưng của Lệ Cảnh Diễn.
“Tôi chỉ là không yên tâm mà thôi.”
“Chỉ đơn giản là không yên tâm thôi sao?” Lệ Cảnh Diễn tiếp tục hỏi.
Thi Hạ gật đầu.
“Ừ.”
Lệ Cảnh Dương vốn dĩ sẽ không phải chịu đựng những chuyện này, là cô đã liên lụy cậu.
Cho nên, Thi Hạ cảm thấy hổ thẹn với lòng, chỉ đến khi thấy Lệ Cảnh Dương không sao nữa, Thi Hạ mới cảm thấy yên tâm.
Lệ Cảnh Diễn xoay người, đối mặt Thi Hạ, nét mặt anh đầy những cảm xúc phức tạp.
Thi Hạ muốn nhìn vào mắt anh nhưng lại không có can đảm.
“Được, Thi Hạ, tôi cho cô một sự lựa chọn.”
Thi Hạ ngẩn cả người.
Lựa chọn, lựa chọn gì?
“Lựa chọn cái gì?” Thi Hạ hỏi.
“Dùng cô để đổi Lệ Cảnh Dương.”