Tần Mộ Bạch nhìn Thi Hạ, khi nói chuyện, anh ấy trông rất nghiêm túc: “Nếu như có thay đổi, chính là Hạ Hạ của anh ngày càng xinh đẹp.”
Thi Hạ hơi cúi đầu, cô cảm thấy hơi xấu hổ.
Cô và Tần Mộ Bạch biết nhau từ rất sớm, trước khi gặp được Lệ Cảnh Diễn, Tần Mộ Bạch đã là bạn tri kỷ của cô.
Tuy nhiên, trong tình yêu đâu tồn tại đến trước hay đến sau, biết đâu, sau khi bạn bước vào sinh mệnh của ai đó vừa vặn người đó lại là ông xã đã định sẵn trong sinh mệnh của bạn.
__
Hai người đang đi dạo, đi ngang qua quầy nhỏ bán hoa ở ven đường.
“Chàng trai à, mua bó hoa hồng tặng bạn gái đi, bạn gái cậu xinh đẹp như vậy, phải biết quý trọng ha!” Dì dựng quầy là một người nói chuyện ngọt ngào.
Thi Hạ thấy hơi lúng túng, dì này hình như đã hiểu lầm quan hệ giữa cô với Tần Mộ Bạch.
“Không phải đâu dì ơi, dì hiểu lầm rồi, tôi…”
Thi Hạ đang muốn giải thích thì Tần Mộ Bạch đã lên tiếng:
“Được, mua!”
Thi Hạ quay mặt sang nhìn Tần Mộ Bạch, không biết có phải ảo giác của cô không, cô nhận ra rằng dường như tâm trạng của Tần Mộ Bạch không tệ lắm.
Nếu Tần Mộ Bạch đã quyết định mua giúp dì ấy, thì Thi Hạ sẽ không nói gì thêm.
Thời tiết lạnh như thế, dì ở đây bán hoa quả thật không dễ dàng gì.
Nếu bọn họ có thể mua giúp dì một bó hoa, coi như đã giúp đỡ dì rồi.
Sau khi Tần Mộ Bạch nhận lấy bó hoa, anh nhìn Thi Hạ bằng ánh mắt rất nghiêm túc.
Thế mà chả hiểu sao Thi Hạ cảm thấy không được tự nhiên.
Trước đây khi còn bé, cô và Tần Mộ Bạch ở gần nhau chưa từng xuất hiện cảm giác như vầy.
Bây giờ, chẳng biết vì sao khi Tần Mộ Bạch nhìn cô bằng ánh mắt đó, lúc nào cô cũng cảm thấy mất tự nhiên.
“Tặng quà ngày lễ cho em.”
Tần Mộ Bạch cười, đưa bó hoa hồng trong tay mình cho Thi Hạ.
Thi Hạ nhận lấy và cười cười.
“Cảm ơn!”
Hai người tiếp tục đi về phía trước, thời tiết hôm nay không tốt lắm, có vẻ hơi âm u.
“Hiện tại anh làm ở đâu? Trở về Nghi thị hả?”
Thi Hạ và Tần Mộ Bạch vừa đi, hai người vừa trò chuyện.
Nhưng vì hai người không gặp mặt trong thời gian dài nên không có nhiều chủ đề câu chuyện.
Tần Mộ Bạch hơi ngừng lại, hình như đang suy nghĩ thứ gì đó.
Tuy nhiên, anh vẫn trả lời câu hỏi của Thi Hạ.
“Hiện giờ anh đang làm ở tập đoàn Tần thị.”
Tập đoàn Tần thị?
Thi Hạ cũng là người trong thương trường, nên cô biết tập đoàn Tần thị.
“Vậy thì tốt quá rồi, anh phải nắm chặt cơ hội phát triển thật tốt ở tập đoàn Tần thị nhé.”
Ánh mắt của Tần Mộ Bạch trong nháy mắt trở nên phức tạp, anh muốn giải thích nhưng cuối cùng anh vẫn không nói gì.
Anh chỉ mỉm cười, gật đầu.
“Còn em? Bây giờ em làm ở đâu?” Tần Mộ Bạch cười hỏi.
Anh nghe nói Thi Hạ còn ở Thi Nhuận Trân Châu, có điều, chỉ nghe nói mà thôi.
Hôm nay, Tần Mộ Bạch trở về chỉ để thử vận may của mình, không ngờ có thể gặp được Thi Hạ.
“Em còn làm ở Thi Nhuận Trân Châu, vẫn luôn ở đấy.” Thi Hạ cười khổ và thở dài.
Dường như sợ anh sẽ hỏi thêm về Thi Nhuận Trân Châu, Thi Hạ chỉ nhắc một chút liền đổi chủ đề khác.
Suy cho cùng, mặc dù cô họ Thi, nhưng nhà họ Thi với cô mà nói, chả phải nơi tốt đẹp gì.