Lệ Cảnh Diễn không thể chịu đựng được nữa, sau khi do dự một chút, anh đi về phía phòng sách của Thi Hạ.
Cửa không khóa, trong lòng Thi Hạ biết rõ, Lệ Cảnh Diễn sẽ không xông vào làm phiền cô.
Có điều, cô không ngờ rằng, lần này Lệ Cảnh Diễn lại vào thật.
“Muộn như vậy rồi, em còn chưa ngủ sao?” Lệ Cảnh Diễn hỏi dò.
Thi Hạ căn bản cũng không ngẩng đầu lên: “Trong tay tôi vẫn còn mấy bản báo cáo chưa kiểm tra, anh ngủ trước đi, không cần để ý đến tôi.”
Thi Hạ nói xong, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lệ Cảnh Diễn, cô vừa kiểm tra số liệu suốt cả buổi nên rất mệt, hiện giờ chẳng còn sức lực đâu để đấu võ mồm với Lệ Cảnh Diễn.
Mà Lệ Cảnh Diễn nghe Thi Hạ vì mệt nên mới lộ ra giọng nói dịu dàng, tưởng rằng cô đã bớt giận.
“Bà xã, tôi đói bụng!” Lệ Cảnh Diễn mở miệng nói bằng giọng đáng thương.
Thi Hạ nghe xong sửng sốt cả người.
Bà xã, xưng hô như thế, đối với cô mà nói thật quá xa lạ.
Tuy rằng, đây là cách xưng hô đúng đắn, nhưng mà, Thi Hạ vẫn cảm thấy xưng hô như vậy không phù hợp với cô và Lệ Cảnh Diễn.
“Trong bếp có mì gói, còn nữa, đừng gọi tôi là bà xã!” Thi Hạ nhẹ nhàng đáp lại.
Lệ Cảnh Diễn hít sâu một hơi, chỉ vào đồng hồ treo tường trên vách tường đối diện.
“Bà xã ơi, sắp mười hai giờ rồi!”
Thi Hạ hơi mất kiên nhẫn, Lệ Cảnh Diễn cứ đứng ở chỗ này líu ríu, cô căn bản không thể nào hoàn thành công việc ngày hôm nay của mình.
“Ra ngoài, hôm nay tôi còn có việc phải làm.” Giọng nói của Thi Hạ có chút lạnh lùng.
Thế nhưng, cô không ngờ rằng, Lệ Cảnh Diễn lại ngoan ngoãn như vậy, nghe cô nói đi ra, anh lại đi ra ngoài thật.
Mặt trời mọc ở hướng tây sao?
Thi Hạ thậm chí còn không dám tin, ngẩng mặt lên, len lén nhìn bóng lưng Lệ Cảnh Diễn rời đi.
Anh không nói câu nào đã bỏ đi như thế?
Không phải anh tức giận chứ?
Thật là, cô không có việc gì làm sao phải nghĩ nhiều như vậy làm gì? Chuyện đó thì có liên quan gì tới cô?
Thi Hạ suy nghĩ rồi cúi đầu tiếp tục xử lý công việc, tuy nhiên, chẳng biết vì sao cô cảm giác có chút kì lạ!
Hôm nay, Lệ Cảnh Diễn không ầm ĩ với cô mà ngoan ngoãn rời đi
Song, chưa được mười lăm phút, cửa phòng sách bị đẩy vào từ bên ngoài.
Thi Hạ biết, tên này đâu buông tha cô dễ dàng như vậy!
“Lệ Cảnh Diễn, được rồi, anh làm loạn đủ chưa?” Thi Hạ có chút nóng nảy.
Lệ Cảnh Diễn chớp hai mắt mình. Được rồi, hôm nay anh xin lỗi và nhận sai với bà xã đại nhân của anh.
“Ăn quả bình an đi, đêm nay là đêm giáng sinh, giáng sinh bình an.”
Nhìn Lệ Cảnh Diễn gọt táo cho mình, hơn nữa, còn cắt thành từng miếng khiến Thi Hạ có cảm giác được yêu thương mà sợ.
Cô ngẩng đầu nhìn Lệ Cảnh Diễn, như thể đang nhìn người ngoài hành tinh.
Người đàn ông này, chẳng lẽ anh ta hạ độc trong táo ư?