Chẳng lẽ, Thi Hạ có cảm giác hôm nay sao lại có thái độ tốt vạn năm khó gặp này vậy, là vì làm sai nên cảm thấy áy náy, muốn đền bù sao?
"Vậy thì anh về phòng nhanh đi, đi ngủ đi, đừng có ra đây nữa." Thi Hạ nói xong, muốn đẩy Lệ Cảnh Diễn đi về phòng ngủ.
Nhưng mà, Lệ Cảnh Diễn lại trở tay nắm chặt cổ tay Thi Hạ.
"Vợ à, em đã nói chuyện này nãy giờ mưới bốn phút rồi đấy."
Thi Hạ sửng sốt một chút, thậm chí cô cũng quên rút tay của mình ra khỏi tay của Lệ Cảnh Diễn.
"Lệ Cảnh Diễn, làm sao anh biết là lâu như vậy?"
Lệ Cảnh Diễn nhìn thoáng qua món đồ trang trí trên bàn, vẻ mặt rất tự đắc.
"Cái kia quay một vòng là năm phút đồng hồ, nó đã sắp quay hết vòng thứ ba rồi!"
Thi Hạ bĩu môi, nhưng có vẻ anh nói cũng đúng, cô cảm thấy khó chịu trong lòng, việc này cũng đâu phải lỗi của Lệ Cảnh Diễn.
"Vậy anh không được quấy rầy tôi nữa đấy!" Thi Hạ nhắc lại.
Lệ Cảnh Diễn ngoan ngoãn gật đầu, "Tôi cam đoan, tuyệt đối không quấy rầy cô nữa!"
Thấy Lệ Cảnh Diễn hôm nay tự nhiên lại nghe lời như vậy, Thi Hạ có chút ngoài ý muốn.
Nhưng cô vừa mới ngồi xuống, Lệ Cảnh Diễn lại nhịn không được nói tiếp.
"Số tổng ở cuối sai rồi, số đuôi ấy."
Anh chỉ cần nhìn lướt qua bảng số liệu trước mặt Thi Hạ đã phát hiện vấn đề.
Thi Hạ chỉ quay đầu lại nhìn Lệ Cảnh Diễn một cái, cái tên này sao cứ thích lải nhải thế nhỉ!
Vừa rồi rõ ràng anh mới nói sẽ làm như không nhìn thấy gì cả!
Bây giờ lại cứ tiếp tục lải nhải líu ríu thế là thế nào!
Nhìn hai mắt Thi Hạ, Lệ Cảnh Diễn đã biết rõ cô có ý gì rồi, chắc chắn cô lại ghét mình nói nhiều rồi!
"Được rồi được rồi, tôi không nói nữa, không nói nữa..."
Lệ Cảnh Diễn nhanh chóng đưa tay lên, giả vờ bịt miệng của mình lại.
Nhìn Thi Hạ trễ như vậy rồi mà vẫn đang cúi đầu nhìn bảng số liệu, Lệ Cảnh Diễn lại có chút đau lòng.
"Hay là, để tôi giúp cô?"
Thi Hạ suy nghĩ một chút, nhìn Lệ Cảnh Diễn ở một bên rảnh rỗi, cũng thấy có chút không công bằng.
"Những cái này giao cho anh đấy."
Nói xong, cô đẩy một chồng tài liệu bên cạnh đến trước mặt Lệ Cảnh Diễn.
Anh đã có ý hỗ trợ, vậy Thi Hạ cũng không khách sáo nữa.
Lệ Cảnh Diễn chỉ là cười cười, nhìn Thi Hạ, "Được, chuyện nhỏ như con thỏ."
Hai vợ chồng bắt đầu tất bật lên, bởi vì ai cũng có phần công việc của mình, Lệ Cảnh Diễn cũng không tiếp tục ngồi nhìn Thi Hạ nữa.
Như vậy cũng làm cho Thi Hạ cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Nhưng mà, nửa tiếng sau, Thi Hạ cảm thấy cổ có chút ê ẩm, lúc ngẩng đầu lại phát hiện Lệ Cảnh Diễn đã ngủ rồi.
"Còn nói giúp người ta, vừa làm được một lúc thì đã ngủ mất tiêu?" Thi Hạ lầm bầm một câu.
Nhìn Lệ Cảnh Diễn nằm ngủ gục trên bàn, ban đêm hơi lạnh, ngủ như thế càng dễ bị cảm lạnh.
Thi Hạ tiện tay cầm điều khiển điều hòa lên, điều chỉnh tăng nhiệt độ điều hòa lên ba độ, tuy cô cũng không lạnh.
Nhưng lúc đi tới trước mặt Lệ Cảnh Diễn, Thi Hạ mới chú ý tới, những việc vừa rồi cô phân cho Lệ Cảnh Diễn, vậy mà anh đều đã làm xong hết rồi.
"Làm xong nhanh vậy cơ à!" Thi Hạ thì thầm, có chút kinh ngạc.
Bất quá, vừa nghĩ tới Lệ Cảnh Diễn phải điều hành cả một công ty lớn như tập đoàn Lệ, nếu như không có chút năng lực, chỉ sợ cũng đã sớm bị lật đổ rồi.
Nhìn Lệ Cảnh Diễn ngủ ngon như vậy, Thi Hạ cũng không gọi anh dậy, mà cô đi sang phòng bên cạnh, tìm một cái chăn, đắp lên cho Lệ Cảnh Diễn.
Anh ngủ an tĩnh như vậy, giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn vật, gương mặt điển trai càng thêm làm cho người nhìn tim đập rộn ràng.
Đúng là hồng nhan họa thủy, Thi Hạ nhịn không được khẽ lầm bầm trong lòng của mình một tiếng.