Nhưng thời gian cũng không còn sớm, ba người nói cười một lát đã đến giờ về rồi.
Có thể do rất lâu không gặp mặt, cũng không biết nên nói gì.
“Em ở gần đây, em tự về được, Mộ Bạch, anh đưa Hạ Hạ về nhé.”
Thi Hạ nghe thấy cô ấy cố ý bảo Tần Mộ Bạch đưa mình trở về, trong lòng có chút ngượng ngùng.
“Em có thể đón xe về.”
Nhưng Tần Mộ Bạch lại kiên trì.
“Anh đưa em về, nơi này không dễ đón xe đâu.”
Lát nữa, anh ta còn có chuyện muốn hỏi Thi Hạ.
Nhìn thấy Tần Mộ Bạch kiên trì muốn đưa mình về, nơi này cũng không dễ đón xe, Thi Hạ cũng gật đầu đồng ý.
“Cũng được.”
Sau khi ngồi lên xe Tần Mộ Bạch, Thi Hạ cũng không biết nói cái gì, vì thế, hai người cứ im lặng như vậy.
Không ai mở miệng nói chuyện, an tĩnh, không khí có chút xấu hổ, thậm chí Thi Hạ không nhịn được buồn ngủ.
Nhưng lúc này đột nhiên Tần Mộ Bạch lại mở miệng, đánh vỡ sự im lặng xấu hổ này.
“Anh ta có đối xử tốt với em không?”
Thi Hạ ngẩn ra một chút.
“Ai?”
“Chồng em, Lệ Cảnh Diễn.” Tần Mộ Bạch trả lời.
Anh ta rất muốn biết, vì sao Hạ Hạ lại lựa chọn Lệ Cảnh Diễn.
Lệ Cảnh Diễn thật sự rất tốt sao?
Rốt cuộc Lệ Cảnh Diễn có chỗ nào hấp dẫn Hạ Hạ!
Thi Hạ sửng sốt một chút, xấu hổ trả lời: “Anh ấy…… Khá tốt ạ.”
Tại sao Tần Mộ Bạch lại hỏi vấn đề này, cô chỉ cho rằng bạn bè đang quan tâm mình thôi.
Tần Mộ Bạch cười: “Nhìn thấy em hạnh phúc, anh cũng an tâm rồi.”
“Anh thì sao? Có muốn tìm bạn gái không?”
Thi Hạ căn bản không chú ý, đêm qua Tần Mộ Bạch cố ý nhấn mạnh câu nói kia, Thi Hạ, anh còn chưa có bạn gái.
Có lẽ, đối với cô, chuyện này cũng không khác nhau nhiều.
“Anh tạm thời không tính toán tìm bạn gái.” Tần Mộ Bạch nhàn nhạt trả lời.
Cô gái anh ta yêu đã bị người khác bắt cóc rồi, muốn tìm được một cô gái thích hợp, cũng không phải chuyện dễ dàng.
Thi Hạ cười, trả lời: “Vậy phải nhanh chóng xuống tay, nếu không sau này những cô gái tốt sẽ bị người khác nhanh chân đến trước!”
“Đã bị người khác nhanh chân đến trước rồi.”
Tần Mộ Bạch buột miệng thốt ra, nhưng anh ta nói câu này hơi nhỏ, Thi Hạ không nghe rõ.
“Anh nói cái gì?” Thi Hạ hỏi.
“Không có gì, anh đưa em về nhà, thắt đai an toàn đi.” Tần Mộ Bạch nhàn nhạt nhắc nhở cô.
Thi Hạ cúi đầu nhìn xuống, vừa rồi cô lại quên không thắt đai an toàn.
“Ôi, suýt nữa quên mất.”
Xe đi rất vững vàng, dọc đường đi, Tần Mộ Bạch cũng chỉ hỏi Thi Hạ một vấn đề kia, sau đó không tiếp tục nói nữa.
Giống như đáp án vấn đề đó, đã ngăn cản tất cả vấn đề phía sau.
“Em đến rồi.”
Tới cửa biệt thự nhà họ Lệ, Thi Hạ mở miệng nhắc nhở.
Tần Mộ Bạch chậm rãi dừng xe lại, nhìn Thi Hạ xuống xe, lúc này anh ta mới lên tiếng, nói một câu.
“Thi Hạ, em nhất định phải hạnh phúc.”
Nếu cô không hạnh phúc, sẽ thật sự xin lỗi sự thành toàn của mình!
“Em sẽ.” Thi Hạ cười.
Cô rất cảm ơn anh Tiểu Bạch đã chúc phúc, chỉ là, hạnh phúc của cô có phải Lệ Cảnh Diễn không, chính cô cũng không biết.
Có một số việc, chú định là có duyên không phận.
Tần Mộ Bạch cứ ngồi trong xe như vậy, cũng không rời đi, chỉ lẳng lặng nhìn bóng dáng Thi Hạ.
Nhìn cô xuống xe, nhìn cô mở cửa đi vào, nhìn ánh đèn trong biệt thự sáng lên.
Thật ra, anh ta muốn nói là, anh thích em thời gian dài như vậy, trước nay đều chưa từng thay đổi.
Nhưng cuối cùng anh ta cũng không nói ra.
Bởi vì anh ta biết rõ, mình đã mất đi tư cách nói lời này.
Thi Hạ không nói cái gì, chỉ yên lặng về nhà, đối với cô, trước kia Tần Mộ Bạch là anh trai, hiện tại cũng vậy.