Thành phố C quá xa xôi, giao hông cũng không thuận tiện, đây cũng là nguyên nhân khiến cho nền kinh tế ở đây không phát triển được.
“Được đó, anh suy nghĩ cũng thật chu đáo!” Thi Hạ không nhịn được khen ngợi trợ lí của Lệ Cảnh Diễn.
Nhưng mà Lý Thao chỉ cười: “Thật ra đều là do tổng tài căn dặn, anh ấy cẩn thận hơn chúng tôi nhiều.”
Thi Hạ sững người: “Lệ Cảnh Diễn căn dặn sao?”
Cô cũng không nghĩ rằng Lệ Cảnh Diễn lại làm những chuyện này.
“Lên xe đi, đừng để bị lạnh.”
Đúng lúc, Lệ Cảnh Diễn ở không xa đi tới đã nhìn thấy Thi Hạ thẫn thờ đứng ở đó.
“Đem thuốc say xe chưa?” Lệ Cảnh Diễn đột nhiên hỏi một câu.
Thi Hạ ngẩn người, cô chỉ đem theo một vali đồ đạc đơn giản, căn bản không hề nghĩ tới thứ đồ thực tế như vậy.
Hơn nữa, cô say xe cũng không nặng cho lắm.
Lệ Cảnh Diễn thở dài, sau đó trực tiếp xuống xe, đi đến tiệm thuốc ở bên kia đường.
“Tôi không say xe!”
Thi Hạ đang nói, nhưng mà, Lệ Cảnh Diễn đã lướt qua rồi.
Thi Hạ chỉ có thể đứng đó, chờ Lệ Cảnh Diễn quay về, may là không lâu sau, Lệ Cảnh Diễn đã quay về rồi.
“Tôi mua thuốc say xe giúp cô, cô say xe đường dài, mà chuyến đi này cũng khá dài, đại khái cũng phải lái bảy tiếng.” Lệ Cảnh Diễn vừa đưa thuốc cho Thi Hạ vừa giải thích.
Thi Hạ giờ mới nghĩ ra.
“Đúng vậy, tôi say xe đường dài, chút nữa thì quên mất.”
Chuyện mà bản thân cô còn không nhớ, vậy mà Lệ Cảnh Diễn có thể nhớ được, lòng cô không nhịn được mà cảm động rồi.
Lệ Cảnh Diễn không chỉ mua thuốc, mà con mua trái cây ở cửa hàng bên cạnh đem cho cô.
“Đây là quýt, còn có vài loại trái cây khác, để giảm sự nhàm chán trên đường đi.”
Thi Hạ nhìn Lệ Cảnh Diễn, đây là lần đầu tiên cô phát hiện anh là người tỉ mỉ như vậy!
Nhưng mà, cô không biết, anh chỉ tỉ mỉ với những người anh quan tâm.
Người không liên quan, trước giờ Lệ Cảnh Diễn đều không để ý, thậm chí còn là một tảng băng vạn năm không tan.
“Ờ…tôi là cùng anh qua đó giúp đỡ, không phải để anh chăm sóc tôi.” Thi Hạ có chút ngại ngùng.
Anh làm thế này càng khiến người ta cảm thấy cô cũng chỉ là một bình hoa.
Lệ Cảnh Diễn chép miệng, điềm đạm trả lời: “Tôi thích thế, cô quản tôi sao!”
“….”
Thi Hạ thậm chí còn không biết trả lời thế nào mới tốt.
Cô có thể hiểu rằng tổng tài kiêu ngạo này đang tức giận không?
“Cô ăn không?”
Dù gì thì Lệ Cảnh Diễn cũng mua quýt cho cô, nghĩ ngợi một chút, vẫn là đưa một quả cho Lệ Cảnh Diễn.
“Bóc vỏ giúp tôi, tôi đang xem tài liệu.”
Đôi mắt của Lệ Cảnh Diễn quả thật là đang nhìn máy tính ở trước mặt, Thi Hạ gật đầu, giúp anh bóc vỏ quýt rồi mới đưa cho anh.
“Xem máy tính trên xe không tốt cho mắt, hay anh nghỉ ngơi một chút đi.” Thi Hạ đề nghị.
Cô cũng đã từng xem tài liệu ở trên xe, nhưng mà, xem tới xem lui, mắt cô đã thấy choáng váng rồi.
Về lâu dài, kết quả chỉ có một, mỏi mắt.
“Được rồi.”
Điều khiến Thi Hạ không hề nghĩ tới là, lần này Lệ Cảnh Diễn lại nghe lời như vậy, ngoan ngoãn đóng máy tính lại, sau đó, tựa vào vai của Thi Hạ rồi ngủ thϊếp đi.
Anh tựa vào vai cô để ngủ?
Thi Hạ ngây ngốc quay mặt lại, nhìn Lệ Cảnh Diễn đã nhắm mắt, cảnh tượng này có chút không đúng a!
“Lệ Cảnh Diễn, anh…”
Thi Hạ đang chuẩn bị nói gì đó, nhưng mở miệng mới phát hiện, bản thân không biết phải nói gì, chỉ có thể để Lệ Cảnh Diễn dựa vào vai của mình.
Đột nhiên, Lệ Cảnh Diễn mở miệng: “Cô gầy quá rồi, không thoải mái.”
Anh tựa vào vai của cô, lại còn nói cô quá gầy, không thoải mái!
Trong lòng Thi Hạ có chút buồn chán, bỏ quýt vào miệng, không nói chuyện nữa.
“Hạ Hạ, tôi muốn ăn nho.” Lệ Cảnh Diễn nói.