"Mảnh thủy tinh?"
Ninh Vô Ưu cũng ham vui, nên quên nhắc Lệ Cảnh Dương, mấy cái hồ ao nhỏ như này ở nông thôn không thể so bì với bể bơi sạch sẽ trong thành phố.Nên có rất nhiều mảnh thủy tinh các kiểu.
Hiện giờ có nói, hình như hơi trễ.
“Toi đỡ anh, đừng căng người quá!"
Nói xong, Ninh Vô Ưu cẩn thận đỡ Lệ Cảnh Dương lên bờ.
"Anh đạp trung mảnh thủy tinh rồi, chịu đau một chút tôi rút nó ra cho anh! Nhắm mắt lại!" Ninh Vô Ưu nhìn Lệ Cảnh Dương nói.
Lệ Cảnh Dương cúi đầu nhìn chân, anh cảm thấy có gì dưới bàn chân làm mình hơi đau.
“Vậy cô nhẹ tay chút nhé!”
Ninh vô Ưu gật đầu, cô nói trước rồi đấy, cô cũng chẳng còn cách nào đâu, rút cái mảnh thủy tinh thì phải dùng sức, nên đau là cái chắc rồi.
"Anh cố một chút nhá"!
"Á!"
Nói thì nói vậy, Lệ Cảnh Dương vẫn là nhịn không nói hét một tiếng hét chói tai, Ninh Vô Ưu cứ ngỡ lỗ tai mình bị cái tên này làm cho điếc luôn rồi.
“Yên tâm đi, lấy ra rồi! Cũng không lớn lao gì đâu!" Ninh Vô Ưu an ủi.
Lệ Cảnh Dương còn chua kịp tiêu hoá hết cơn đau đang nhảy nhất trong người mình, thì đã nghe có quảng thêm câu tiếp theo, “Giờ máu vẫn chảy ra này, tôi cầm máu cho anh, nên anh cũng đừng có nhìn!"
Lệ Cảnh Dương ngỡ chết đi sống lại luôn rồi. biết vậy ngay từ đầu đã không bày trò đi bắt cá, thì giờ đâu phải chịu đựng cái khỉ này?
Sau mấy lần Ninh Vô Ưu quật tới quật lui, thì máu cũng được cầm.
"Mẹ ơi, sao mà sâu vậy hả? Nih Vô Ưu chỉ biết thở dài.
Nghe tiếng thở dài của cô, Lệ Cảnh Dương nhịn không được nhìn xuống chân.
Nhưng khi liếc mắt xuống thì cảm thấy còn đau hơn.
"Trời má ôi, đau chết luôn!"
"Tôi giúp anh tìm miếng gạc! Anh đừng lo lắng, chờ tôi một chút!" Nói xong cô vội vàng chạy vào nhà, cầm hộp y tế đem theo.
"Mảnh thủy tinh này nhìn không sạch đây, có lẽ phải khử trùng trước!"
Nhưng giờ trong đầu Lệ Cảnh Dương chỉ tự cho rằng anh xui xẻo, không ai xui xẻo như anh.
"Cái này là cái gì?"
nhìn cái chai nhỏ nhỏ trên tay cô, anh chợt có linh cảm cực rất xấu.
Cái chai đó hình như dùng cho vết thương, rất xót!
"Cồn khử trùng, có hơi xót lắm, nên cố mà chịu!" Cô giải thich từ tốn.
Cô nghĩ một người đàn ông to lớn như Lệ Cảnh Dương sẽ không thể out bởi vết thương nhỏ thế này!
Nhưng cô đánh giá Lệ Cảnh Dương hơi cao rồi!
"Khoan, đợi chút...Từ từ, nói chút nghe xem, nó đau cỡ nào?"
Thấy Ninh Vô Ưu lật ngược chai thuốc, Lệ Cảnh Dương nhanh chóng giơ tay chặn lại.
Cô hơi ngừng tay nhìn anh, hơi khó xử, "Sao tôi tả cho anh nghe được, chờ tôi làm xong là anh biết thôi!"
Đau là một từ ngữ vô cùng trừu tượng, cô làm gì đủ từ ngữ để diễn tả?
Nhưng cô không nói, lại khiến cho nhịp tim Lệ Cảnh Dương lên xuống thất thường.
"Khoan, cô nói rõ ra đi, không tôi còn lo hơn!"
"Lệ Cảnh Dương, sao gan anh nhỏ vậy hả?" Cô liếc mắt khinh bỉ.
Cô cứ ngỡ một tên đàn ông cao to phải dũng cảm, còn cái dạng tránh xa như tránh tà như anh còn tệ hơn cả một người phụ nữ!
Lệ Cảnh Dương liếc Ninh Vô Ưu một cái, rồi nói nhỏ,"Tôi không sợ đau, tôi ... tôi sợ cô cơ!"
Sợ cô ấy à?
Ninh Vô Ưu thậm chí còn khó chịu hơn khi nghe điều này. Cô có phải là thú dữ đâu?
Tại sao Lệ Cảnh Dương phải sợ cô?
"Lệ Cảnh Dương, ý anh là gì?" cô bực bội hỏi.
vừa lúc Lệ Cảnh Diễn nghe thấy tiếng ồn ào nên đi ra ngoài.
"Thằng nhóc này mẫn cảm nỗi đau hơn người ta! Nên nó sẽ đau hơn người khác!" Lệ Cảnh Diễn giải thích.
Những người khác không hiểu Lệ Cảnh Dương, nhưng thân là anh trai, thì sao lại không hiểu em trai mình?
"Xui xẻo thế à?" Ninh Vô Ưu nhìn Lệ Cảnh Dương, thấy anh ta ngẩng đầu nhìn Lệ Cảnh Diễn, không chú ý đến chân của mình. Thời cơ đây rồi!