“Đúng vậy, tôi cứ vậy bị gả đi, người anh muốn cưới vốn không phải là tôi.”
Lệ Cảnh Diễn thở dài, vỗ ngực, tỏ vẻ nhẹ nhõm.
“Tôi thật may mắn vì chị cô đã chết.”
Thi Hạ: “……”
Thật sự may mắn là Thi Thi đã chết, không biết Thi Thi nghe được câu nói này, có tức đến mức đội mồ dậy hay không!
“Thôi, trời tối rồi, chúng ta nhanh trở về đi thôi.” Thi Hạ nhìn bầu trời đã đầy sao, nhẹ nhàng mà thở dài.
Có một số việc nói ra xong cảm giác khá hơn rất nhiều, cứ giấu nó trong lòng, cô khó chịu đến mức sắp mắc nghẹn rồi.
Lệ Cảnh Diễn gật đầu, đến gần cô, không hề ra một dấu hiệu rồi cứ vậy bế Thi Hạ bế lên.
“Anh đang làm cái gì?” Thi Hạ giật mình.
Nhìn mặt Lệ Cảnh Diễn, cô chợt không kiềm chế được tiếng tim đập của mình, thật là mất mặt!
“Đường không dễ đi, trời lại tối, cô lại mới làm xong phẫu thuật.”
Lệ Cảnh Diễn nói, không cho Thi Hạ cơ hội cãi lạị, rồi cứ như vậy ôm Thi Hạ trở về.
Sau khi trở về họ phát hiện mọi người đều đang túm tụm lại ríu rít thảo luận một cái gì đó.
“Mọi người đang làm gì vậy?”
Thi Hạ quên mất lúc này cô vẫn còn đang nằm trong lòng ngực của Lệ Cảnh Diễn.
Nhìn thấy Thi Hạ dựa vào ngực Lệ Cảnh Diễn, tất cả mọi người liền cười đầy xấu xa.
Thi Hạ lúc này mới ý thức được, vội leo từ người anh xuống.
Ninh Vô Ưu cười cười, đi qua kéo tay Thi Hạ rồi giải thích vừa rồi rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
“Hạ Hạ, ta đã liên hệ tới rồi thu dưỡng tiểu nha đầu nhân gia, cho nên, ngươi tin tưởng ta hảo, nàng về sau sinh hoạt khẳng định sẽ không quá không xong.”
Nghe Ninh Vô Ưu nói như vậy, Thi Hạ hiển nhiên cũng trừng lớn hai mắt, vẻ mặt rất hưng phấn!
“Thật vậy chăng?”
Ninh Vô Ưu gật đầu, nhìn Thi Hạ một cách chắc chắn.
Chẳng lẽ, chuyện như vậy mà cô lại đi lừa Thi Hạ sao?
“Đúng vậy, vào trong thành phố, đến lúc đó chúng ta còn có thể đi thăm đứa bé, đôi vợ chồng đó cảm tình hòa thuận, nhưng lại không có con cái, họ rất muốn có một đứa con.”
Thi Hạ gật đầu.
“Vậy là tốt quá, thật tốt!”
Ninh Vô Ưu cũng cười vui vẻ, nghĩ đến chuyện đứa bé sẽ không phải lưu lạc vào tay bọn buôn người, Ninh Vô Ưu liền cảm thấy thỏa mãn.
“Bọn họ sắp đến, Tô Hách đã đi đón rồi.
Thi Hạ gật đầu.
“Tốt quá, vậy mau đi thôi.”
Rất mau, chuyến công tác ở thành phố C để giúp đỡ người nghèo cũng sắp kết thúc.
Đến lúc sắp kết thúc, Thi Hạ mới cảm thấy có chút luyến tiếc.
Cảm giác này giống như là phải rời khỏi một nơi mà mình đã có cảm tình, hệt như lúc cô rời khỏi Thủy Thành vậy.
Trường tiểu học Hy Vọng.
Thi Hạ cùng Lệ Cảnh Diễn đứng dưới ánh mặt trời, nhìn bọn nhỏ mặt đỏ bừng đang tươi cười liền thấy mềm lòng.
Bọn trẻ trông thật thánh thiện, cũng rất hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức làm người khác cảm thấy đau lòng, Thi Hạ là thật sự thấy thương bọn nhỏ.
Nhưng hôm nay đã là ngày cuối họ ở đây, chuyến công tác cũng sắp kết thúc rồi.
“Bọn trẻ đáng lẽ nên được đối xử giống với những đứa trẻ ở những nơi khác, nhưng bọn chúng lại vất vả hơn rất nhiều.”
Thi Hạ nhìn bọn trẻ ăn mặc không được chăm chút, hơi đau lòng.
Trẻ con trong thành phố đều được chăm lo kỹ lưỡng, đi đi về về đều luôn có xe đón đưa.
Nhưng trẻ con ở đây thậm chí không biết xe ô tô trông như thế nào.
Bọn trẻ luôn trông rất bẩn, vì luôn sinh hoạt trong môi trường không được sạch sẽ, nhưng trông chúng nó rất đơn thuần và hạnh phúc.
“Đã bảo Lý Thao tài trợ thêm một ít tiền, tuy rằng không nhiều lắm. Nhưng cũng đủ để trẻ con ở đây có thể đi học miễn phí, bọn trẻ có quyền được giáo dục thật đúng cách.” Lệ Cảnh Diễn trả lời.