Thi Hạ đi theo sau lưng Lệ Cảnh Diễn vào phòng, sau đó liếc mắt nhìn trang trí trong phòng, rất đơn giản nhưng ngược lại cũng có vẻ tự nhiên hào phóng.
"Cô có cảm thấy cái gã họ Vương kia rất kỳ lạ không?" Lệ Cảnh Diễn bỗng nói.
Thị Hạ gật đầu tỏ vẻ đồng ý với suy nghĩ của Lệ Cảnh Diễn.
"Tôi cũng cảm thấy như vậy nhưng không nói rõ được lạ ở chỗ nào."
Nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy không đúng lắm.
Lệ Cảnh Diễn khoanh tay trước ngực, dáng vẻ đang suy nghĩ: "Theo lý mà nói, anh em trong nhà xảy ra tai nạn, người đến đây tìm chị dâu cũng nên là vợ của ông Vương chứ không phải là bản thân ông Vương..."
Thi Hạ nhíu mày.
"Có thể ông ta không có vợ thì sao?" Cô hỏi ngược lại.
Lệ Cảnh Diễn hơi suy nghĩ, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng: "Nói cũng đúng, nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó không bình thường."
Chẳng lẽ nói, là do anh cả nghĩ sao?
Thi Hạ cầm lấy bình trà trên bàn, chuẩn bị rót nước, cô cảm thấy hơi bất ngờ, nơi này vẫn còn sử dụng ấm trà sứ cổ.
Quả nhiên là chỗ bán đồ cổ nơi nào cũng tràn ngập hơi thở cũ kỹ!
"Được rồi đừng nghĩ nhiều nữa, mau ngủ đi. Hôm nay đi nhiều như vậy, tôi sắp mệt chết rồi đây."
Thi Hạ vừa nói vừa bắt đầu dọn dẹp chăn đệm, cô đúng là rất mệt, hôm nay bọn họ đã đi rất nhiều nơi.
Tuy rằng cô dường như cũng không đi bao nhiêu, nhưng cô lại cảm thấy bản thân đã học được rất nhiều thứ, cũng học mở mang kiến thức về những thứ bình thường không có cơ hội được biết.
"Đúng rồi, quên nói cho cô biết một chuyện ." Lệ Cảnh Diễn đột nhiên tiến sát đến ôm bả vai Hạ Thi.
Hạ Thi không nhịn được hơi ngạc nhiên cũng không chú ý tới hành vi của Lệ Cảnh Diễn thân mật cỡ nào.
"Chuyện gì vậy?"
Lệ Cảnh Diễn mỉm cười, nhăn mày:"Tôi đã tìm được bộ tiền cổ hiếu kính với đám người Tập Nghiễn rồi."
Thậm chí Hạ Thi cũng sắp quên chuyện chuẩn bị tiền cổ cho Tập Nghiễn này rồi.
"Anh tìm được lúc nào vậy? Sao tôi không biết?"
Rõ ràng ngày hôm nay cô luôn ở bên cạnh Lệ Cảnh Diễn cô cũng không thấy Lệ Cảnh Diễn mua gì mà.
Lệ Cảnh Diễn giải thích nói: "Tôi bảo người mua ở chợ đen, chính là mượn bảo vật trấn tiệm của Đông Phong, tôi cảm thấy chắc chắn Tập Nghiễn sẽ rất vừa lòng."
Hạ Thi nghe được là mượn bảo vật trấn tiệm của Đông Phong, cô nhịn không khỏi do dự.
"Nhưng mà dù sao thứ này cũng là đồ của nhà họ Đông Phương, chúng ta lấy đi hình như không thích hợp lắm?"
Tuy nói bọn họ bỏ tiền ra mua, nhưng mà dù sao người bán vẫn chưa biết.
Cho nên đồng nghĩa với việc trong tay Lệ Cảnh Diễn có được tiền cổ phi pháp.
Vậy...đây tính là sở hữu phi pháp sao?
Lệ Cảnh Diễn suy nghĩ một hồi, nói: "Vì thế chúng ta mới phải nghĩ cách bắt được hung thủ gϊếŧ chết ông chủ Đông Phương, sau đó đưa tiền cho A Văn, xem như là dùng tiền mua lại bộ tiền cổ này."
Đến lúc đó bọn họ coi như là mua bộ tiền cổ này từ tay A Văn, cũng không xem là phạm pháp.
Thi Hạ cũng bắt chước bộ dáng của Cảnh Thanh Diễn, chống cằm suy nghĩ một hồi: "Anh nói cũng có lý!"
"Đúng rồi, tôi còn quên hỏi anh, anh đã bỏ ra bao nhiêu tiền vậy?"
Thi Hạ nhìn Lệ Cảnh Diễn, dựa theo đánh giá của những người kia đối với chợ đen, và tình hình mà bọn họ thấy được hôm nay, Thi Hạ cảm thấy giá trị của bộ tiền cổ này chắc chắn rất cao.
Lệ Cảnh Diễn chau mày hơ hững đáp: "Mười lăm tỷ."
Nhưng Thi Hạ bị con số này dọa sợ.
Hôm qua cô còn dùng bốn trăm triệu tranh giành với người khác không được, mà ngược lại Lệ Cảnh Dương thì tốt rồi, vừa ra tay đã là mười lăm tỷ.
Chỉ là tiền này cũng là dùng trên người cô nhỉ...
"Chợ đen này thật đáng sợ!" Thi Hạ nặng nề thở dài, nói.
Nhưng mà Lệ Cảnh Diễn cảm thấy cũng được, cũng may hôm nay Lý Thao đến kịp.
"Như vậy cũng đỡ lắm rồi. Lý Thao nói phía sau bán đấu giá một bình hoa, giá lên đến một trăm năm mươi tỷ!" Lệ Cảnh Diễn mỉm cười.
Cho nên tiền cổ này thật ra đúng là chỉ là bốn chín gặp năm mươi thôi.
Thi Hạ nhìn Lệ Cảnh Diễn, lúc nãy anh nói gì, Lý Thao sao?