Bất kể xuất hiện vấn đề gì, suy nghĩ đầu tiền của những người khác đều là nhanh chóng đi tìm tổng giám đốc Thi.
Giống như cô chính là một bộ máy không gì không làm được! Đúng vậy, chính là một bộ máy!
Nhưng chỉ có tự Thi Hạ biết rõ trong lòng, thật ra cô cũng rất mệt mỏi, nhưng cô cũng không thể bỏ mặc mọi việc không quan tâm được!
"Cũng đến lúc em nên thảnh thơi nghỉ ngơi một thời gian rồi, đồng ý với tôi, lúc ở đây, chỉ cần vui vẻ nghỉ ngơi, quên hết chuyện công việc đi."
Lệ Cảnh Diễn tiếp tục khuyên.
Anh nhất định phải làm cho cô thay đổi một chút, nếu không sớm muộn cũng có một ngày cô sẽ tự hành hạ mình mệt chết mất!
Lần này thì Thi Hạ cũng gật gật đầu, biểu thị đồng ý với cách nghĩ của Lệ Cảnh Diễn, "Được rồi, anh nói cũng đúng."
Lệ Cảnh Diễn nói rất đúng, thật ra, từ trước tới giờ, lúc nào hệ thần kinh của cô đều ở trong trạng thái tập trung cao độ, cô cũng cảm thấy thật mệt mỏi.
Nhưng cô lại không có sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể duy trì trạng thái này mà thôi.
Thậm chí cô còn không ý thức được, mình bây giờ đã mệt mỏi đến mức tựa trên vai Lệ Cảnh Diễn, không muốn động tay động chân làm gì nữa.
Lệ Cảnh Diễn đưa tay ôm lấy bả vai Thi Hạ, trên mặt toát ra sự vui vẻ và dịu dàng.
"Ngoan."
Anh hoàn toàn có đủ năng lực để biến thành điểm tựa cho cô, nhưng cô lại quá quật cường.
Cô luôn luôn hiếu thắng như vậy, lúc nào cũng làm như thể mình không gì là không làm được, lúc nào cũng làm việc như siêu nhân vậy.
Thi Hạ cứ ngồi yên lặng tựa vào vai Lệ Cảnh Diễn như vậy, vậy mà cô lại ngủ quên lúc nào không biết!
Lệ Cảnh Diễn chỉ là nhìn cô ngủ, cũng chỉ có những lúc Thi Hạ mệt mỏi, mới có thể ngoan ngoãn nghe lời được.
Chứ bình thường, lúc nào cô cũng như một chú mèo hoang, lúc nào cũng xù lông đề phòng với tất cả mọi thứ xung quanh, thật ra cô làm vậy, cũng chính là vì không để cho mình bị xem thường mà thôi.
Ánh trăng bên ngoài cửa sổ sáng rực, xuyên cửa sổ thủy tinh rỗng lớn, xuyên qua tấm rèm cửa mỏng tang, rơi vào trong phòng làm cả căn phòng cũng bừng sáng lên.
Thi Hạ tựa trên vai Lệ Cảnh Diễn, tự nhiên Lệ Cảnh Diễn cũng có cảm giác an tâm.
Nhìn Thi Hạ đang ngủ ngon, anh có cảm giác như mình đã có được toàn bộ thế giới trong vòng tay vậy.
Đêm dần khuya.
Thi Hạ ngủ cũng không say lắm, thế cho chỉ cần một tiếng động nhỏ vang lên ngoài sân cũng làm cho Thi Hạ tỉnh lại.
"Anh có nghe thấy tiếng gì không?"
Thi Hạ đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi.
Lệ Cảnh Diễn chỉ làm một cái động tác ra hiệu cô đừng lên tiếng.
"Suỵt..."
Thật ra vừa nãy anh cũng đã nghe thấy tiếng động, nhưng anh sợ đánh thức Thi Hạ nên Lệ Cảnh Diễn mới không nói gì.
Nhưng không ngờ, Thi Hạ lại ngủ không sâu giấc nên vẫn bị đánh thức bởi mấy tiệng động nhỏ ấy.
Thi Hạ và Lệ Cảnh Diễn hai người nhìn nhau một cái, sau đó, rất ăn ý gật đầu, như thể đạt được ý kiến thống nhất nào đó.
Cho dù vừa rồi không có ai nói gì, nhưng đều hiểu được ý của người kia.
Hai người nhẹ chân nhẹ tay mà xoay người xuống giường.
"Đã khuya như vậy rồi, bà chủ nhà còn muốn đi ra ngoài làm cái gì?" Thi Hạ có chút tò mò, nói nhỏ vào tai Lệ Cảnh Diễn.
Ánh mắt Lệ Cảnh Diễn vẫn nhìn theo hướng bà chủ nhà đang đi, ánh mắt có chút phức tạp.
"Chúng ta đi theo xem thử đi?" Thi Hạ tiếp tục hỏi.