Cậu ta chỉ nghĩ, nếu chuyện này làm cho người ngoài biết được, chẳng khác nào vạch áo cho người xem lưng, điều này làm cho cậu ta có cảm giác khó chịu.
Thậm chí cậu ta còn không biết mình phải đối mặt với chuyện này như thế nào, dù sao thì người phạm sai lầm cũng là mẹ của mình.
"Được rồi được rồi, A Văn, đây là những chuyện của người lớn, không nên làm ảnh hưởng đến cậu, chúng tôi cũng sẽ không nói lung tung đâu, cậu cứ yên tâm đi." Thi Hạ an ủi.
Sau khi về nhà cùng A Văn, Lệ Cảnh Diễn và Thi Hạ hai người nằm ở trên giường lại không ngủ được.
"Chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Thi Hạ quay sang nhìn Lệ Cảnh Diễn đang nằm bên cạnh.
Lệ Cảnh Diễn cũng không ngủ, đang nằm yên lặng nhìn lên trần nhà, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
"Chúng ta cứ làm như không biết chuyện gì thôi, dù sao thì cũng là chuyện nhà người ta mà!" Rốt cục anh cũng nói ra suy nghĩ của mình.
Dù sao, thì cũng không phải chuyện gì tốt đẹp.
Hơn nữa, có lẽ A Văn cũng không hy vọng người khác biết được mẹ mình là một người như vậy.
"Đành vậy."
Thi Hạ thở dài, mím mím môi.
Được rồi, cứ coi như buổi tối hôm nay không có chuyện gì xảy ra hết vậy.
Sáng ngày hôm sau, Thi Hạ thức dậy không phải vì tiếng chuông báo thức, bởi vì Lệ Cảnh Diễn đã tháo pin điện thoại của cô ném đi rồi.
Cho nên, bây giờ cô phải sống như người nguyên thủ, cách xa công nghệ.
Nhưng Thi Hạ lại cảm thấy, cuộc sống như thế này cũng rất chân thật, có nhiều thời gian rảnh hơn.
"Chào buổi sáng, buổi sáng hai cô cậu muốn ăn gì nào?"
Bà chủ từ trong phòng bếp đi ra, bộ quần áo mặc trên người không phải bộ bà mặc tối hôm qua.
Rất hiển nhiên, bà chủ cũng không biết chuyện xảy ra tối hôm qua.
Nhưng thật ra như vậy cũng tốt, ít nhất thì mọi người cũng sẽ không cảm thấy quá khó xử.
Lệ Cảnh Diễn cười cười, đáp, "Cứ theo ý của chủ nhà thôi, ăn gì cũng được ạ."
Bà chủ cũng cười cười, hiển nhiên tâm trạng của bà đã tốt hơn rất nhiều so với ngày hôm qua lúc Lệ Cảnh Diễn và Thi Hạ vừa tới.
"Như vậy đi, tôi làm cho hai người hai tô mì hoành thánh nhé, hai người thích ăn mì hoành thánh không?" Bà chủ hỏi.
Thi Hạ gật gật đầu, cười đáp, "Dạ thích, cám ơn bà chủ nhiều."
Rất nhanh, hai tô mì hoành thánh đã được mang lên.
Nhưng lúc bà chú đi tới, rõ ràng Lệ Cảnh Diễn hơi nhíu mày.
Thi Hạ rất nhanh đã chú ý tới sự bất thường của Lệ Cảnh Diễn.
"Lệ Cảnh Diễn, anh sao vậy?" Thi Hạ vội vàng hỏi.
Thấy bà chủ đi xa rồi, hơn nữa cũng không chú ý bên này, Lệ Cảnh Diễn mới trả lời, "Vừa rồi, ở trên người bà chủ tôi ngửi thấy một mùi thơm."
Anh càng nhíu chặt lông mày hơn, mùi thơm ấy khẳng định không phải một loại mùi hương bình thường.
Mà là một loại mùi thơm mà Lệ Cảnh Diễn rất quen thuộc!
Thi Hạ cũng không để ý lắm, chỉ cúi đầu ăn mì, sau đó trả lời một câu, "Chắc là mùi nước hoa, phụ nữ dùng nước hoa cũng rất bình thường mà, cái này có gì kỳ lạ đâu."
Chắc là do Lệ Cảnh Diễn suy nghĩ nhiều thôi.
Lệ Cảnh Diễn lắc đầu, không phải như thế, "Tôi cảm thấy mùi này rất quen thuộc, hình như tôi đã ngửi được mùi này ở đâu rồi ấy."
Cho nên, vừa nãy anh mới có phản ứng như vậy, chắc chắn anh đã ngửi thấy mùi hương này ở một nơi nào đó rất quan trọng.
Nhưng mà, rốt cuộc là ở đâu thì Lệ Cảnh Diễn lại không nhớ ra được.