Nhưng, lần này cô ngủ rất sâu, có lẽ là do đã lâu rồi không tháo bỏ khuôn mặt kiêu ngạo để nghỉ ngơi cho tốt.
Lệ Cảnh Diễn giải thích: "Đây là phòng làm việc của tôi."
“Phòng làm việc?”
“Thi Hạ nhìn xung quang phòng, rồi lại nhìn lại mình, nghĩ nơi này có giống phòng làm việc sao!”
Nhìn thấy sự hoang mang trong mắt Thi Hạ, Lệ Cảnh Diễn tiếp tục nói: "Trong văn phòng làm việc của tôi có một căn phòng nhỏ, nên Lý Thao đã cho người sửa chữa thành phòng nghỉ."
“Là vậy sao!”
Nghe Lệ Cảnh Diễn nói xong cô mới hiểu, hóa ra đây là phòng làm việc cá nhân của anh.
"Tôi có làm phiền công việc của anh không?"
Thi Hạ ngẩng đầu lên, thận trọng nhìn Lệ Cảnh Diễn, nhưng Lệ Cảnh Diễn lại cảm thấy hơi đau khổ.
Anh vẫn thích nhìn người phụ nữ này có dáng vẻ kiêu ngạo ngông cuồng hơn là bộ dáng thận trọng từ tốn lúc này của cô.
“Đương nhiên là không rồi.”
Lệ Cảnh Diễn cười cười, nhìn Thi Hạ với một ánh mắt sâu thẳm, Thi Hạ không thể hiểu nổi, nhưng cô cũng không dám đọc thêm.
Đôi mắt của anh như một cơn lốc xoáy, khiến Thi Hạ cảm thấy nếu như mình còn nhìn thêm lần nữa thì có lẽ mình sẽ bị hút sâu vào trong đó mất.
“Chào mừng gia nhập tập đoàn Lệ Thị, cô Lệ à.”
Những gì Lệ Cảnh Diễn nói làm cho Thi Hạ có chút khó hiểu.
“Gia nhập tập đoàn Lệ Thị?”
Thi Hạ sững sờ nhìn anh.
“Tôi gia nhập công ty anh bao giờ?”
Lệ Cảnh Diễn không trả lời, chỉ hỏi lại Thi Hạ một câu, “Cô còn nhớ trước đây cô đã hứa những gì với tôi không?”
“Không nhớ.”
Thi Hạ thành thật lắc đầu, không phải là cô nói dối, mà cô thực sự không nhớ là mình hứa sẽ gia nhập tập đoàn Lệ Thị từ bao giờ.
Lệ Cảnh Diễn thở dài một hơi, quả nhiên là cô không có để tâm đến những lời mà mình nói lúc đó, "Thế thì, tôi không ngại nhắc cô thêm lần nữa, cô Thi, trước đây cô từng nói, nếu như mình rời khỏi Thi Nhuận Trân Châu, thì cô sẽ chọn tập đoàn Lệ Thị là lựa chọn hàng đầu để gia nhập. "
Thi Hạ sững người, rồi lại gật đầu, cô nhớ rằng mình đã nói thế.
Nhưng sau đó ...
Lệ Cảnh Diễn cũng không nói gì nữa, chỉ nhìn Thi Hạ, chờ cô nói tiếp.
"Tôi không ngờ nó lại nhanh đến thế!"
Thi Hạ lầm bầm nói một câu.
Cô biết rằng, sẽ có một ngày nào đó mình phải rời khỏi Thi Nhuận Trân Châu, nhưng cô lại không ngờ ngày đó lại nhanh đến vậy, thực khiến cô không kịp đề phòng.
Lệ Cảnh Diễn cũng không bác bỏ điều đó, chỉ hỏi Thi Hạ một câu, “Có phải là cô nghĩ ngày đó còn rất xa, cho nên mới nói như vậy?”
“Coi như thế đi.”
Thi Hạ gật gật đầu, rồi mím môi, mặc dù có vẻ lời nói thật này không hay cho lắm, nhưng mà từ trước tới nay cô lại là người không thích nói dối.
Đặc biệt là đối với người mà mình quan tâm, thì Thi Hạ lại càng không bao giờ nói dối họ.
“Thi Hạ, cô……”
Lệ Cảnh Diễn thở dài, tốt thôi, cô cũng có thể nói dối, ít nhất nó cũng khiến anh cảm thấy vui hơn chút ít.