Lệ Cảnh Diễn mỉm cười trả lời: "Điền sơ yếu lí lịch đi, sau đó đưa cho nhân viên bộ phận nhân sự xem họ có cần em không, nếu bước đầu tiên đã thất bại rồi thì sau này đừng nghĩ đến nữa.
Không phải cô vừa nói anh đừng đánh giá thấp Thi Hạ cô sao?
Thế thì anh sẽ cho cô cơ hội để chứng minh khả năng của mình.
"Lệ Cảnh Diễn, anh đừng có mà coi thường tôi."
Thi Hạ nhìn Lệ Cảnh Diễn, nhưng anh vẫn tiếp tục vô cảm.
"Tôi không coi thường em, nhưng mà tôi cũng không đánh giá cao em!"
"Anh cứ chờ xem."
Thi Hạ phồng má trợn mắt, giống như đang tức giận.
"Được, tôi chờ em."
Không biết tại sao khi Thi Hạ nhìn Lệ Cảnh Diễn luôn cảm thấy anh đang mỉm cười, chắc chắn là cô gặp ảo giác rồi.
Lúc hai người định rời khỏi phòng nghỉ thì Thi Hạ lại nghĩ đến một chuyện.
“Chờ chút, vẫn còn một chuyện."
"Chuyện gì?"
Lệ Cảnh Diễn dừng bước, nhìn Thi Hạ, anh không biết cô định nói gì.
"Khi nào chúng ta đến cục dân chính?" Thi Hạ bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn anh.
Lệ Cảnh Diễn chưa phản ứng kịp với câu nói này.
"Đến cục dân chính làm gì? Sao chúng ta lại phải đến cục dân chính?"
Mặc dù trong lòng đã có một suy đoán không tốt, nhưng nếu Thi Hạ chưa nói thì Lệ Cảnh Diễn vẫn giả vờ không hiểu.
"Anh... Anh không phải là muốn kết hôn với Thi Thi à, chẳng lẽ anh định trùng hôn?"Thi Hạ quanh co.
Lệ Cảnh Diễn nhìn Thi Hạ, sắc mặt trầm xuống nhưng anh không nổi giận.
Chỉ là ánh mắt nhìn Thi Hạ có chút lạnh lẽo, người phụ nữ đáng chết này, định li hôn với anh sao?
Sao mà cả ngày chỉ nghĩ đến việc li hôn thế này!