Cô Vợ Hợp Đồng Lạnh Lùng Không Dễ Đụng Đâu

Chương 447




Tập đoàn Lệ thị.

Thi Hạ nhìn Hạ Kiêu trước mặt, có cảm giác oan gia ngõ hẹp.

Tập đoàn Lệ thị lớn như vậy, tại sao người phỏng vấn nhất định phải là Hạ Kiêu, đổi một người khác không được sao?

Trong lòng Thi Hạ tỏ vẻ không hiểu tại sao Hạ Kiêu lại là người phỏng vấn.

“Thi Hạ?”

“Vâng.”

Thi Hạ gật đầu, trong lòng nghĩ, quý nhân hay quên chuyện, quý nhân hay quên chuyện.

Cũng may Hạ Kiêu cũng không nói chuyện ngày hôm qua, chỉ là dựa theo quá trình phỏng vấn bình thường, tiếp tục hỏi.

“Từ Thi Nhuận Trân Châu ra?”

“Vâng.”

Hạ Kiêu nhìn hồ sơ trong tay mình, không biết vì sao, anh luôn cảm thấy cô gái này rất quen thuộc.

Nhưng đã gặp ở đâu, Hạ Kiêu lại không nhớ, đương nhiên không phải hôm qua, chuyện ngày hôm qua, cô gái này nhanh mồm nhanh miệng, anh ta nhớ rõ.
Hình như trước hôm qua anh ta đã gặp Thi Hạ rồi...

Hạ Kiêu tiếp tục hỏi: “Lúc trước cô là cấp quản lý của Thi Nhuận Trân Châu, sao bây giờ lại muốn đến bộ phận tiêu thụ nho nhỏ của tập đoàn Lệ thị, hoặc là nói, vì sao cô phải rời khỏi Thi Nhuận Trân Châu?”

“Tôi……”

Thi Hạ sửng sốt một chút.

Vì sao cô lại rời Thi Nhuận Trân Châu, đương nhiên không thể ăn ngay nói thật, chẳng lẽ nói, cô bị người của Thi Nhuận Trân Châu đuổi đi?

Thi Hạ tạm dừng một chút, giống như đang tự hỏi mình nên trả lời vấn đề này thế nào: “Tôi nghĩ ai có chí nấy, tôi đồng ý làm tiêu thụ, tôi thích nó, cuộc đời con người không dài, cảm thấy mình nên sống theo cách của mình.”

Hạ Kiêu gật đầu, đối với câu trả lời của Thi Hạ, anh ta rất hài lòng.

Lúc này, một người phỏng vấn khác lại hỏi một vấn đề: “Vậy cô cảm thấy tiêu thụ rất đơn giản à?”
Thi Hạ lắc đầu, chắc chắn không đơn giản.

Cho dù là ngành nào, chỉ cần anh muốn làm tốt, mà không phải kiếm cơm ăn, mỗi ngành đều không đơn giản!

“Bất kể ngành gì cũng không đơn giản, chỉ có nghiên cứu xong mới biết.”

“Cô biết uống rượu không?”

Người phỏng vấn kia tiếp tục hỏi.

Thi Hạ rất thẳng thắn lắc đầu: “Không biết.”

Hổ hiểu, nói uống rượu, cũng không phải uống một hai ly đơn giản, mà là dùng mạng uống, bởi vì bây giờ đều bàn chuyện làm ăn trên bàn tiệc.

Mà tửu lượng của Thi Hạ cũng chỉ bình thường mà thôi.

Người phỏng vấn kia thở dài, tiếp tục hỏi: “Phải biết rằng, làm tiêu thụ, quan trọng nhất chính là văn hóa trên bàn tiệc, cô không biết uống rượu, sao có thể đại diện công ty ra ngoài bàn chuyện làm ăn được?”

Thi Hạ nhàn nhạt trả lời bốn chữ: “Tôi là phụ nữ.”
Ai biết lại khiến người phỏng vấn kia cười nhạo.

Hạ Kiêu không cười, khuôn mặt vẫn luôn nghiêm túc, lạnh nhạt: “Chỗ làm việc không phân biệt nam nữ, đều là nhân viên!”

Thi Hạ lắc đầu, giải thích: “Ý của tôi không phải như vậy, khách hàng sẽ vì tôi là phụ nữ mà mở một con đường.”

Nghe cô trả lời như vậy, Hạ Kiêu có chút bất ngờ.

“Vậy cô có ý gì?”

Bởi vì Thi Hạ là phụ nữ mà mở một con đường, vì sao lại như vậy?

Thi Hạ cười, giải thích: “Phụ nữ khác đàn ông, vốn liếng phụ nữ có thể dựa vào không chỉ riêng tửu lượng, có thể vừa đấm vừa xoa, bảo toàn điều kiện tiên quyết của mình lại đạt tới mục đích, đây là học thức hạng nhất.”

Cô có thể lợi dụng ưu thế mình là phụ nữ, nhưng không thể hoàn toàn ỷ lại vào việc mình là phụ nữ.