"Đi, chúng ta cùng đi ăn, hôm nay chị mời, chúc mừng chúng ta hoàn thành một nhiệm vụ lớn." Thi Hạ vừa cười vừa nói.
Cô rất cảm ơn cô nhóc này luôn cổ vũ tinh thần cho mình trong khoảng thời gian này.
Thi Nhuận Trân Châu gần đây gặp quá nhiều chuyện, đều nhờ có cô ấy kề vai sát cánh với mình tiến lên.
Lúc Thi Hạ cảm thấy mệt mỏi, muốn dừng lại nghỉ ngơi, nhờ có cô ấy luông không ngừng cổ vũ mình.
Nghe được tổng giám đốc Thi muốn mời mình ăn cơm, Mạt Mạt thật sự chính là có loại cảm giác thụ sủng nhược kinh!
Nhưng mà, cô ấy vẫn cười đồng ý.
"Dạ vâng!"
Thật ra, cô ấy cảm thấy, tổng giám đốc Thi đối với cô ấy, không giống như cấp trên, mà giống như một người chị gái của mình vậy.
Hai cô gái cùng đi vào một nhà hàng chuyên bò bít tết, bởi vì tuổi tác tương đương, tính cách lại hợp, nên hai người nói chuyện rất vui vẻ.
Mạt Mạt cũng kể rất nhiều chuyện của mình, nhà cô ấy có gia cảnh bình thường, ở cái thời đại cạnh tranh khốc liệt như thế này, cô chỉ có thể mạnh mẽ để bươn chải kiếm sống.
Nhưng mà, Thi Hạ lại thật sự rất coi trọng cô ấy, cô ấy rất có năng lực, hơn nữa, có ý chí kiên trì, vẫn giữ được tấm lòng nhiệt huyết, thật sự rất không dễ dàng.
Dù sao thì con đường phấn đấu này quá khó khăn, có bao nhiêu người cứ bươn chải mãi rồi lại quên mất mình vốn có tấm lòng như thế nào.
Lúc nhận được điện thoại của Lệ Cảnh Diễn, Thi Hạ đang nói chuyện với Mạt Mạt về cuộc sống, còn có chuyện tình yêu nữa.
"Chị Thi Hạ, thật ra, chủ tịch Lệ cũng rất tốt nha, chị thử nghĩ lại xem nhé, anh ấy đẹp trai như vậy, lúc tức giận, chỉ cần nhìn thấy gương mặt của anh ấy thôi cũng nguôi giận ngay được ấy!" Mạt Mạt nói xong, hai mắt sáng rực rỡ, bật ngay công tắc mê trai.
Đương nhiên cô ấy cũng không nảy sinh cái suy nghĩ muốn leo lên chủ tịch Lệ rồi.
Chỉ là, cô rất hâm mộ chị Thi Hạ, chị Thi Hạ có được một người chồng tuyệt vời như vậy!
Thi Hạ bĩu môi, "Đâu có, tới bây giờ anh ấy cũng chưa từng chọc chị giận."
Nghe được chủ tịch Lệ chưa từng chọc giận chị Thi Hạ, Mạt Mạt lại càng thêm kích động rồi.
"Vậy càng hoàn hảo chứ sao!"
Đã đẹp trai lại còn giàu có, cưng chiều vợ, cũng không chọc cho vợ tức giận bao giờ, quá hoàn hảo, bơ phệch luôn!
Thế nhưng mà, Thi Hạ chỉ cười gượng, hình như cô nhóc này hiểu lầm ý của mình rồi!
"Hoàn hảo cái gì, anh ấy ở công ty của anh ấy, chị ở công ty của mình, chẳng liên quan gì đến nhau cả" Thi Hạ vừa cười vừa nói.
Hai người cũng không có việc gì phải cùng xuất hiện cả, có muốn cãi nhau cũng không có cơ hội!
"Hả, nhưng mà, chị Thi Hạ, chị và chủ tịch Lệ, hai người chẳng phải là vợ chồng sao?"
Mạt Mạt ngây ngốc nhìn Thi Hạ đang đứng trước mặt mình, nhất thời không hiểu ra Thi Hạ nói vậy là có ý gì.
Nói đúng ra là cô đã hiểu rồi, nhưng mà lại không dám tin vào những gì mình đang nghĩ,
Thi Hạ bĩu môi nói, "Đúng vậy, cách thức ở chung của bọn chị chính là như vậy mà, dần rồi cũng quen thôi, dần rồi cũng quen."
Cô cảm thấy như vậy cũng rất bình thường, bây giờ cô và Lệ Cảnh Diễn ở cùng nhau, cứ giữ mức độ lạnh nhạt thờ ơ với nhau như vậy cũng rất tốt!
"Làm gì có vợ chồng nhà ai lại như vậy, vợ chồng chẳng phải đều giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn đấy sao?" Mạt Mạt gãi gãi đầu khó hiểu.
Đúng lúc này điện thoại của Thi Hạ đổ chuông, cô cũng không nói tiếp chuyện này nữa.
Nói đúng ra, cô sợ cô nói lên quan điểm hôn nhân của mình sẽ làm cô nhóc này bị ảnh hưởng xấu mất.
Dù sao thì bây giờ Mạt Mạt cũng chưa có bạn trai, Thi Hạ nghĩ mình không nên tiễm nhiễm suy nghĩ về hôn nhân của mình cho cô nhóc này.
Biết đâu sau khi nghe xong cô ấy lại không dám tìm bạn trai nữa thì sao, việc này rất có khả năng đấy!
"Thi Hạ, hôm nay cùng tôi đến tham dự một bữa tiệc."
Thi Hạ gật gật đầu, đi dự tiệc cùng Lệ Cảnh Diễn cũng bình thường, dù sao thì cô cũng là vợ của Lệ Cảnh Diễn mà.
"Thời gian, địa điểm?" Thi Hạ nhàn nhạt mà hỏi lại.
"Bảy giờ tối bắt đầu, đến lúc đó tôi sẽ bảo Lý Thao đến đón cô."
Thi Hạ gật gật đầu.
"Ừm, tôi biết rồi."
Nhìn cuộc nói chuyện giữa hai vợ chồng bọn họ xem, đều rất ngắn gọn rõ ràng như vậy, không có một câu dư thừa nào cả.
Thi Hạ cười cười, buổi tối tham gia buổi tiệc, là tiệc gì đây, chắc là mấy bữa tiệc với mục đích bàn chuyện làm ăn thôi.
Thi Hạ nghĩ lại mới phát hiện, khoảng thời gian này mỗi ngày cô đều ru rú trong phòng làm việc.