Cho nên rốt cuộc có phải anh ta tiện đường mới đón mình hay không thì Thi Hạ không biết.
"Vậy cám ơn anh." Thi Hạ cười, cũng không cự tuyệt.
Dù sao thì ở đây cũng không dễ bắt được xe taxi.
Lệ Cảnh Diễn đứng trên ban công, lại nhìn thấy rõ ràng rành mạch những chuyện diễn ra ở bên.
Người phụ nữ đáng ghét này, còn nói không cần mình đưa đi làm, hóa ra là đã có người khác đưa đi rồi, thật là quá đáng!
"Hừ, đồ đáng ghét, tên đó chính là tình yêu của cô sao!"
Lệ Cảnh Diễn nắm chặt tay mình thành nắm đấm, trong lòng cảm thấy rất là khó chịu!
Anh thề, mình nhất định phải nhanh chóng nghĩ cách, bóp chết cái thứ mà Thi Hạ cho là tình yêu, thứ tình yêu đáng ghét này phải bị bóp chết từ trong trứng nước!
――
Trong đại sảnh của công ty Thi Nhuận Trân Châu.
Mạt Mạt cầm trong tay một tập tài liệu, đang đi về phía bộ phận kỹ thuật thì thấy Thi Hạ đang đi về phía mình.
"Chào buổi sáng Tổng giám đốc Thi." Mạt Mạt cười cười chào hỏi với Thi Hạ.
Thi Hạ cũng cười lại.
"Chào buổi sáng."
"Nhìn Tổng giám đốc Thi hôm nay sắc mặt không tệ nha."
Thi Hạ nhịn không được sờ sờ gương mặt của mình, đêm qua có thể nói là cô nghỉ ngơi không hề tốt một chút nào, vậy mà hôm nay khí sắc còn rất tốt sao?
Trong lòng cô đã cảm thấy hoài nghi, có phải Mạt Mạt lại muốn trêu chọc mình hay không đây.
"Ha ha, có thể là do hôm nay chị trang điểm hơi dầy thôi." Thi Hạ cười cười.
"Mạt Mạt, em sửa lại bản báo cáo của cuộc họp sáng ngày hôm qua, mang sang phòng cho chị trong ngày hôm nay nhé."
Thi Hạ nói xong liền đi về hướng phòng làm việc của mình.
Cô vào phòng, vừa ngồi xuống ghế, điện thoại mà bắt đổ chuông liên hồi.
Chắc là Vô Ưu gọi điện cho mình?
Thi Hạ hơi bất ngờ một chút, dù sao thì cô cũng biết rất rõ tính cách của Vô Ưu.
Cho nên, hôm nay Vô Ưu gọi điện cho mình, nhất định là có chuyện gì cần tìm mình.
"Vô Ưu, có chuyện gì vậy?"
Ninh Vô Ưu ở đầu dây bên kia dường như đang rất kích động.
"Hạ Hạ, trời ơiiiiiii, sao tớ lại gặp phải tên khốn nạn vô lại như vậy cơ chứ!"
Thi Hạ chỉ cảm thấy, cô ấy cứ nói năng lộn xộn, mà năng lực của mình cũng là có hạn.
Cho nên, cô chẳng hiểu Ninh Vô Ưu vừa nói gì cả?
"Cái gì cái gì? Cậu nói chậm một chút! Ninh Vô ưu, cậu đừng kích động!" Thi Hạ lớn tiếng nói.
Cô biết rõ, bây giờ mình mà không nói to tiếng một chút thì chỉ sợ Ninh Vô Ưu vẫn cứ líu ríu nói tiếp không ngừng nghỉ!
Ninh Vô Ưu thở dài, cảm thấy có chút khóc không ra nước mắt, "Hôm nay là ngày đầu tiên tớ đi làm, thật không ngờ, lại gặp phải một kẻ như vậy."
Thi Hạ vẫn không thể hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, bây giờ cô chỉ có thể xác định được là Ninh Vô Ưu nhất định đã bị điều gì đó kí©h thí©ɧ!
"Được rồi được rồi, bảo bối, đừng nói nữa, bây giờ cậu đang ở đâu?"
"Tớ ở bệnh viện Lân An."
Thi Hạ khẽ nhíu mày, cô nghĩ mình phải chạy đến xem tình hình thế nào, "Cậu ở yên đấy chờ một chút, có chuyện gì, hai người chúng ta gặp mặt rồi nói, gặp mặt rồi nói, được không nào?"
Ninh Vô Ưu chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, thuận tiện liếc mắt nhìn tên vô lại bên cạnh mình!
"Được, vậy tớ chờ cậu, Hạ Hạ."
Thi Hạ vội vàng đặt tài liệu trong tay mình xuống, cầm lấy áo khoác và điện thoại lên, vội vội vàng vàng chuẩn bị đi ra ngoài.
Mạt Mạt vừa mới mở cửa phòng của Thi Hạ, thì vừa vặn nhìn thấy cô đang hấp tấp đi ra.
"Tổng giám đốc Thi, đây là bản báo cáo em đã sửa lại.”
Nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của Thi Hạ, Mạt Mạt còn tưởng là cô cần xem báo cáo nên vội vàng nói.
Nhưng mà, Thi Hạ lại đẩy báo cáo lại cho Mạt Mạt.
"Mạt Mạt, bây giờ chị có chút việc gấp, như vậy đi, em cứ để báo cáo lên bàn của chị đi, có vấn đề gì gọi điện thoại cho chị."
Nói xong, Mạt Mạt còn chưa kịp phản ứng lại, Thi Hạ đã đi rồi.
Đây là có chuyện gì, tổng giám đốc Thi vậy mà lại rời khỏi văn phòng trong làm việc!
――
Trong văn phòng của Lệ Cảnh Diễn.
Ngồi trước mặt Lệ Cảnh Diễn là một cô gái xinh đẹp có mái tóc dài, đôi mắt to, dáng người yểu điệu.
Cô gái này chính là mối tình đầu của Lệ Cảnh Diễn, đại minh tinh tầm cỡ quốc tế, Thẩm Giai.
Ánh mắt Thẩm Giai nhìn Lệ Cảnh Diễn vẫn nóng bỏng như xưa, trong lòng của cô ta vẫn còn nghĩ đến Lệ Cảnh Diễn.
Đặc biệt là sau khi trải qua rất nhiều việc, trong lòng Thẩm Giai càng thêm kiên định, Lệ Cảnh Diễn chính là lựa chọn tốt nhất.
Chỉ có điều, lúc trước cô ta không biết quý trọng người trước mắt, cho nên đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất.
Nếu mang ra so sánh, thì ánh mắt của Lệ Cảnh Diễn nhìn Thẩm Giai, lại có chút lạnh nhạt.
Thời gian qua, chợt nhận ra có những người cũng không phải quá quan trọng, mặc dù bây giờ gặp lại, trong nội tâm cũng không còn dao động mạnh mẽ như trước đây nữa, tất cả đều đã qua rồi.