“Anh Lệ, nếu anh thực sự không thể chăm sóc chu đáo, Hạ Hạ, thời gian này hay là cậu đến nhà tớ đi.”
Lệ Cảnh Diễn nhìn Thi Hạ một cái, ngay lập tức bảo đảm: “Lần này là sự việc ngoài ý muốn, sẽ không có lần thứ hai đâu.”
Đây là vợ của anh, không cần người khác phải giúp. Ninh Vô Ưu mặc dù có thiện ý, anh cũng không cần.
Ninh Vô Ưu thấy phản ứng của hai vợ chồng họ nhất trí như vậy, cô chỉ có thể lắc đầu.
“Thật không hổ là một cặp vợ chồng.”
Nhưng mong là chân của Hạ Hạ sẽ sớm bình phục.
--
Bên trong một ngôi nhà cũ.
Tô Giai Kỳ vừa nghe Lệ Cảnh Dương - con trai mình nói về một chuyện lớn, toàn bộ cơ thể vẫn chưa thể phản ứng lại.
“Con nói cái gì? Hạ Hạ và Cảnh Diễn không ở chung một phòng?” Tô Giai Kỳ ngạc nhiên hô lên.
Lệ Cảnh Dương nhanh chóng che miệng mẹ mình lại.
“Mẹ, nhỏ tiếng một chút, mẹ muốn cả thế giới biết sao?”
Tô Giai Kỳ lúc này mới gật đầu, bà cũng chỉ là nhất thời không kiểm soát được bản thân mình thôi mà.
“Nhưng con có chắc không? Hai đứa chúng nó thật sự không ở chung một phòng sao?”
Tô Giai Kỳ vẫn có chút không tin, không phải vì không tin con trai mình, mà là hoài nghi liệu con trai mình có nhầm lẫn không.
Tuy nhiên, Lệ Cảnh Dương rất chắc chắn, cậu đâu phải kẻ ngốc. Sao có thể nhầm lẫn một việc quan trọng như vậy?
“Vâng, con chắc chắn phòng của Hạ Hạ chỉ có một mình chị ấy ở.”
Nhưng Tô Giai Kỳ vẫn cảm thấy kỳ lạ.
Chuyện này, một người làm mẹ như bà còn không biết. Vì sao Cảnh Dương lại biết?
“Vì sao con biết?”
Lệ Cảnh Dương nhìn mẹ mình, giải thích: “Con giúp Hạ Hạ lấy điện thoại trong phòng chị ấy, nhưng anh trai lại ở phòng đối diện, hôm đó anh ấy vẫn đang tắm trong phòng đối diện.”
Tô Giai Kỳ chống cằm, hóa ra là như vậy, nhưng bà vẫn hơi khó chấp nhận, rõ ràng trông hai đứa nó rất ổn!
Hơn nữa, mấy này trước, khi Cảnh Dương đối tốt với Thi Hạ, Cảnh Diễn đã ghen!
“Có phải vì nhà tắm ở phòng ngủ bị hỏng không?” Tô Giai Kỳ hỏi, nhìn con trai mình.
Nhưng Lệ Cảnh Dương lại lắc đầu.
“Không thể nào, mẹ, con rất chắc chắn.”
Tô Giai Kỳ không nhịn được cau mày lại. Nếu chuyện này là thật, vậy thì, với tư cách là bề trên, bà nên làm gì đây!”
“Mẹ, mẹ nói xem có phải anh trai và Hạ Hạ lừa mẹ, bọn họ vốn không phải là vợ chồng?”
Lệ Cảnh Dương nghiêng đầu, chống cằm, nhìn mẹ mình.
Tuy nhiên, Tô Giai Kỳ ngay lập tức phủ nhận: “Sao có thể chứ? Giấy tờ kết hôn có thể là giả được sao?”
Bà tận mắt nhìn thấy giấy chứng nhận kết hôn của hai đứa, không thể sai được.
“Sao lại không thể chứ, mẹ, mẹ không biết, mang thai còn có thể nhờ người khác làm hộ, cuộc hôn nhân giả này có là gì, bây giờ thế giới vô biên chuyện kỳ lạ gì cũng có!” Lệ Cảnh Dương bĩu môi.
Nói không chừng anh trai của cậu và Hạ Hạ là hôn nhân giả. Rốt cuộc, khi nào cậu lại thấy một cặp vợ chồng như vậy?
Tô Giai Kỳ nhanh chóng ngắt lời con trai: “Được rồi, được rồi, thằng bé ngốc nghếch này, chuyện này trước tiên đừng để bố con biết, mẹ sẽ hỏi lại hai đứa nó.”
Tiểu tử thối này, lại còn hai đứa trẻ kia nữa, một chuyện quan trọng như vậy!!!
Nhưng Lệ Cảnh Dương chỉ bĩu môi, hỏi: “Mẹ, mẹ nghĩ bây giờ sang đó hỏi chị dâu, bọn họ sẽ thừa nhận sao?”
Tô Giai Kỳ ngẩn người, nghĩ rồi gật đầu.
“Cũng đúng, có lí.”
Hạ Hạ và Cảnh Diễn đã che giấu chuyện này, vậy thì bà chắc chắn không thể hỏi ra bất cứ điều gì.
Nhưng cũng không thể để mặc chuyện này như vậy, thảo nào Hạ Hạ đến giờ vẫn chưa có thai.
Hai đứa trẻ này, nhìn thì ngoan ngoãn, hóa ra lại không nghe lời như vậy.
“Điện thoại của mẹ reo kìa.” Lệ Cảnh Dương chỉ vào chiếc điện thoại di động đang lóe sáng bên cạnh, nhắc nhở.
-------