Cô Vợ Hung Tàn Của Quyền Thiếu

Chương 30: “bạch liên” loan tiến công




“Lần này thì thôi, sau này đừng có làm chuyện ngu ngốc nữa.”

Thẩm Loan bồn chồn, thế này sao có thể gọi là làm chuyện ngu ngốc được?

Thẩm Khiêm nhìn cái là biết cô đang nghĩ gì, không khỏi lộ ra vài phần bất đắc dĩ: “Tiền có thể quan trọng hơn tính mạng à?”

Cô gật đầu, trịnh trọng giải thích: “Không có tiền thì không có đồ ăn áo mặc, sẽ bị chết đói chết rét. Đối với người được thỏa mãn về nhu cầu cơ bản của cuộc sống rồi, mạng đúng là quan trọng hơn tiền, bởi vì không có tiền, bọn họ không đến mức chết ngay. Nhưng đối với những kẻ nghèo rớt mồng tơi, ăn bữa nay lo bữa mai, không có tiền chẳng khác nào bỏ mạng.”

Sắc mặt người đàn ông trở nên lạnh lùng: “Cho nên, nhà họ Thẩm bắt em ăn bữa nay lo bữa mai à?”

Cổ Thẩm Loan rụt lại, giống như thực sự bị anh ta dọa, bối rối xua tay: “Em không có ý đó...”

“Vậy em dựa vào cái gì mà nói “không có tiền tương đương với bỏ mạng” như thế hả?”

“Bởi vì đã quen rồi ạ!”

Thẩm Khiêm vô thức nhíu mày.

“Anh, anh phải chấp nhận đi, mặc dù chúng ta đều mang họ Thẩm, nhưng thật ra không giống nhau.” Cô gái nhỏ mím môi theo thói quen, ánh mắt rơi vào không trung, không dám nhìn đến gương mặt của người đàn ông.

“Không giống chỗ nào?”'

“Từ khi sinh ra, anh đã là cậu chủ nhà họ Thẩm. Còn em chỉ là cô chủ nhảy ra giữa chừng, cho dù nền tảng giáo dục, trình độ con người hay là tư tưởng quan điểm đều định trước là khác nhau. Đây, giống như mười vạn tệ trong túi, đối với anh chỉ như muối bỏ bể, nhưng với em lại là một khoản tiền lớn.” Thiếu nữ dừng lại một lúc, lộ ra nụ cười ngượng ngùng và lúng túng, nhưng ánh mắt vẫn trong veo như cũ, giống như trời trong sau cơn mưa, sạch sẽ làm cho người ta mặc cảm, tự ti.

“Em...” Cô tiếp tục nói: “Chẳng qua là cảm thấy tiếc.”

Dù sao, không phải một trăm tệ, một nghìn tệ, mà là mười vạn tệ. Bớt ăn bớt mặc cũng đủ tiêu trong ba năm.

Trong ánh mắt Thẩm Khiêm lộ ra vẻ nghiền ngẫm, dường như còn kèm theo cảm xúc khác.

Thẩm Loan nghênh đón sự dò xét của anh ta, không né không tránh.

Bốn mắt nhìn nhau, một bên thâm sâu không thấy đáy, một bên sáng như gương bạc.

Cuối cùng, vẫn là người đàn ông nhận thua trước, thở dài một tiếng: “Sau này dần sẽ quen thôi.”

Quen với việc mười vạn tệ chỉ là tiền lẻ, quen với cuộc sống sinh hoạt như cô ba nhà họ Thẩm, quen làm người đứng trên người khác.

Cơ mặt Thẩm Loan giãn ra, nhẹ nhàng đáp: “Vâng.”

Bình dịch truyền đã đến đáy, Thẩm Khiêm ấn chuông gọi y tá, tháo ống, rút kim tiêm, lộ ra vệt máu ứ đọng trên mu bàn tay trắng nõn.

“Sao lại thế này?”

Cô ý tá liếc một cái, như đã thành thói quen nên chẳng thấy kinh ngạc, bình tĩnh giải thích: “Mạch máu nhỏ quá, trước đó bị châm nhiều lần. Không có vấn đề gì lớn đâu, chẳng mấy mà tan thôi.”

Thẩm Loan cử động tay phải, cười với anh ta: “Anh, không đau chút nào đâu. Thật đấy ạ!”

Lông mày của người đàn ông chẳng những không có xu thế giãn ra, ngược lại càng nhíu chặt.

Chẳng qua anh ta cảm thấy vết máu ứ kia cực kỳ chướng mắt.

Y tá thấy thế, cười trêu chọc: “Anh trai thương em gái quá, đúng là quá tốt rồi.” Nói xong thì cầm bình truyền dịch đã hết và ống truyền quay người rời khỏi phòng bệnh.

Thẩm Khiêm lơ đãng ngẩng đầu, chạm ngay vào ánh nước lăn tăn nơi đáy mắt của cô gái.

“Em...”

“Anh…” Thẩm Loan ngắt lời anh ta, ánh mắt mang theo sự vui vẻ và quấn quýt nồng đậm: “Tốt quá rồi.”

Tốt quá rồi cái gì?

Là người không bị sao, hay là gì khác?

Thẩm Khiêm không hỏi, Thẩm Loan cũng không nói.

“Muốn uống nước không?” Biểu cảm của người đàn ông không hề thay đổi, ở nơi cô không nhìn thấy, đáy mắt lấp lánh tia u ám.

“Vâng.”

Thẩm Khiêm đã không nhớ nổi lần cuối lúc giúp người ta uống thuốc là khi ngào. Động tác lộ ra vẻ lạnh nhạt nhưng vẫn vững vàng đỡ Thẩm Loan dậy.

“Nước ấm, uống chậm chút.”

Thẩm Loan gật đầu.

Uống mấy ngụm xong, Thẩm Khiêm hỏi: “Uống nữa không?”