Bạch Duệ Thần lúc này thật sự thấy rất mệt, không muốn cãi nhau với người phụ nữ này thêm nữa. Ban đầu cứ tưởng cô ta ngoan hiền, hóa ra lại còn phiền phức hơn cả Tư Mộc, vợ cũ cũng chính là em vợ hiện tại của Bạch Duệ Thần hắn. Bạch Duệ Thần lạnh lùng lướt qua Tư Giai, định xoay lưng bỏ đi, không muốn cãi nhau với người phụ nữ này. Bạch Duệ Thần hắn cũng chẳng rảnh rỗi đến nỗi đứng đây cãi nhau vì mấy chuyện cỏn con như thế này đâu.
Bạch Duệ Thần đi được vài bước thì cánh tay của Bạch Duệ Thần đã bị Tư Giai giữ lại. Cô ta trừng mắt nhìn theo bóng lưng của Bạch Duệ Thần.
"Bạch Duệ Thần, anh định đi đâu?"
Đáp lại câu hỏi của Tư Giai vẫn là một khoảng im lặng. Thấy Bạch Duệ Thần không nói gì, Tư Giai lại tiếp tục lên tiếng.
"Bạch Duệ Thần, hôm nay anh không giải thích rõ chuyện này, thì anh đừng hòng đi đâu cả. Bạch Duệ Thần, anh mau nói rõ cho em, vết son này là sao?"
"Bạch Duệ Thần, anh nói đi, có phải là anh ra ngoài tìm người phụ nữ khác hay không? Khi kết hôn, chẳng phải anh nói sẽ không làm em phải buồn hay sao? Bạch Duệ Thần, anh nói rằng trong lòng của anh chỉ có một mình em. Vậy tại sao anh lại bỏ mặc em ở nhà rồi ra ngoài tìm người phụ nữ khác chứ? Bạch Duệ Thần, anh mau nói đi!"
Tư Giai vừa nói, cô ta nói cứ như là đang quát mắng Bạch Duệ Thần, vừa dùng tay đánh vào lưng của hắn. Tiếng của cô ta lớn đến nỗi những người ở dưới nhà cũng có thể nghe thấy được.
Nhưng Tư Giai lại không hề biết rằng, cô ta làm như vậy là đã chọc đến giới hạn của Bạch Duệ Thần hắn. Lúc này, Bạch Duệ Thần hắn thật sự rất tức giận, khuôn mặt hắn đen kịt lại, trên trán nổi đầy gân xanh. Bạch Duệ Thần đã không muốn cãi nhau, tại sao người phụ nữ này cứ thích gây chuyện cơ chứ?
Bạch Duệ Thần quay lưng lại, hất mạnh cánh tay của Tư Giai ra, hai mắt của Bạch Duệ Thần hắn đỏ ngầu. Bạch Duệ Thần quát lớn.
"Tư Giai, cô làm loạn đủ hay chưa? Tại sao cô lại thích gây phiền phức cho tôi như vậy chứ?"
Cánh tay của Bạch Duệ Thần hất mạnh một cái khiến cho cả người của Tư Giai ngã nhào ra sàn nhà. Khuôn mặt của Tư Giai bỗng nhăn lại vì đau đớn. Đau cũng là đúng thôi, Bạch Duệ Thần dùng lực mạnh đến như vậy mà, làm sao có thể không cảm thấy đau được. Hơn nữa, cả người mềm yếu của cô ta đập xuống sàn nhà cứng như vậy, không đau mới lạ đấy.
Bạch Duệ Thần sững người nhìn người phụ nữ khuôn mặt đang nhăn lại, nằm sõng soài ở dưới sàn nhà kia. Bạch Duệ Thần nhận ra bản thân mình có hơi quá đáng, dù có thế nào thì Bạch Duệ Thần cũng không nên ra tay mạnh như vậy. Bạch Duệ Thần đang định tiến lại gần đỡ Tư Giai lên nhưng khi mới bước được một bước, bước chân của Bạch Duệ Thần đã dừng lại. Tại sao lại như vậy? Tại sao Bạch Duệ Thần hắn đột nhiên lại dừng lại như vậy?
Lý do Bạch Duệ Thần dừng lại đó chính là, khi đang bước đến chỗ của người phụ nữ này, trong đầu của Bạch Duệ Thần hắn bỗng nảy lên một suy nghĩ. Tại sao Bạch Duệ Thần hắn lại phải đỡ cô ta lên chứ?
Cho dù cô ta có là Tư Giai, đại tiểu thư danh giá của nhà họ Tư, cũng là người phụ nữ mà Bạch Duệ Thần hắn yêu nhất, thì không phải muốn làm gì thì làm được. Người phụ nữ này đã mang đến cho Bạch Duệ Thần hắn bao nhiêu là phiền phức rồi, giờ đây Bạch Duệ Thần hắn muốn yên tĩnh nghỉ ngơi cô ta cũng không muốn để hắn yên hay sao?
Tư Giai khiến Bạch Duệ Thần hắn mất hết tất cả như vậy, tại sao Bạch Duệ Thần hắn phải đỡ cô ta lên cơ chứ? Cô ta bị như vậy, cũng đáng lắm chứ. Vì vậy, Bạch Duệ Thần mới không bước tiếp nữa, mặc kệ cho Tư Giai nằm ở dưới nền đất lạnh lẽo kia. Bạch Duệ Thần cũng muốn cho người phụ nữ này biết cảm giác tức giận nhưng không thể làm gì được là như thế nào.
Tư Giai nửa nằm nửa ngồi ở dưới đất, hai tay của cô ta siết chặt lại thành nắm đấm, trên gương mặt tràn đầy sự căm phẫn. Gương mặt của Tư Giai hơi nhăn lại. Từ dưới thân thể của cô ta truyền đến một cảm giác cực kì đau đớn.
Đối với người khác, như vậy cũng rất là bình thường thôi. Họ chỉ cảm thấy đau một chút rồi rất nhanh sẽ hết đau thôi. Nhưng về phía Tư Giai, cô ta lại cảm thấy cực kỳ đau đớn như bị dao đâm vậy, cô ta đau đến nỗi còn tưởng mình suýt chết nữa kìa.
Cũng đúng thôi, dù sao Tư Giai cô ta cũng chính là đại tiểu thư cành vàng lá ngọc của nhà họ Tư mà. Từ nhỏ cô ta đã được ăn sung mặc sướng, chăn ấm nệm êm, được bảo bọc vô cùng kỹ lưỡng, làm sao có thể hiểu được cảm giác khổ cực là như thế nào chứ. Hơn nữa, từ nhỏ, cha mẹ cô ta yêu thương cô ta đến nỗi không để cho cô ta chịu một vết thương nào, dù chỉ là nhỏ nhất.
Thế nên từ nhỏ Tư Giai không hề biết được cảm giác đau đớn đó là như thế nào? Lần đầu tiên bị người khác đẩy ngã như vậy, một vết xước nhỏ như vậy mà cô ta đã cảm thấy đau như sắp chết rồi, nếu sau này không biết cô ta bị người khác dùng dao đâm vào người thì không biết Tư Giai sẽ cảm thấy đau như thế nào ha? Chắc chắn lúc đó bộ dạng của người phụ nữ này sẽ khó coi lắm đây!
Tư Giai ngước mắt nhìn Bạch Duệ Thần, người chồng đang đứng trước mặt của cô ta đây, khuôn mặt của Tư Giai lộ rõ vẻ căm phẫn cực độ. Hai mắt của Tư Giai trợn to nhìn chằm chằm Bạch Duệ Thần, cô ta dùng răng cắn chặt môi mình như là đang cố gắng kiềm chế vậy.
Trong lòng của Tư Giai lúc này đang rất tức giận. Cô ta như không thể tin vào những chuyện vừa mới xảy ra đây. Cô ta đang mơ ngủ hay sao? Nhưng cô ta cảm thấy đau, đây chắc chắn không phải là mơ.
Bạch Duệ Thần dám đẩy cô ta hay sao? Tại sao Bạch Duệ Thần lại có thể làm như vậy với cô ta cơ chứ? Dù sao Tư Giai cũng là đại tiểu thư cành vàng lá ngọc của nhà họ Tư, sao Bạch Duệ Thần lại dám ra tay với cô ta như vậy? Cho dù nhà họ Tư chưa bằng nhà họ Bạch cao sang quyền quý đi chăng nữa, nhưng Bạch Duệ Thần cũng không thể làm như vậy với cô ta chứ? Không lẽ Bạch Duệ Thần không yêu Tư Giai nữa hay sao?
Tư Giai từ nhỏ đến lớn đã được cưng chiều hết mực. Cô ta được cha mẹ bảo bọc không để cho cô ta bị thương, dù chỉ là một vết xước nhỏ nhất. Không một kẻ nào dám khiến cho cô ta bị thương cả.
Vậy mà nay, Bạch Duệ Thần lại dám đẩy ngã cô ta hay sao? Bạch Duệ Thần luôn miệng nói là yêu cô ta nhất trên đời, nhưng nay Bạch Duệ Thần lại dám đẩy ngã cô ta như vậy. Không lẽ, Bạch Duệ Thần không còn yêu cô ta nữa hay sao? Bạch Duệ Thần làm vậy chẳng lẽ là muốn khiến cho cô ta tức giận rồi muốn ly hôn với Bạch Duệ Thần, để Bạch Duệ Thần vừa đạt được mục đích, vừa giúp cổ phiếu của Bạch thị tăng cao?
Càng nghĩ đến đây, cơn giận dữ ở trong lòng của Tư Giai lại càng bùng cháy mãnh liệt. Cô ta không cam tâm! Vị trí Bạch thiếu phu nhân này, mãi cô ta mới đoạt được ở trong tay của Tư Mộc, Tư Giai nhất định sẽ không để cho vị trí này rơi vào tay của kẻ khác. Vị trí Bạch thiếu phu nhân này mãi mãi chỉ được thuộc về một mình Tư Giai cô ta! Cô ta nhất định sẽ không để cho bất cứ kẻ nào khác dành lấy vị trí này cả.
Tư Giai đau đớn đứng dậy, cô ta lao đến chỗ của Bạch Duệ Thần, hai tay giữ chặt hai cánh tay của Bạch Duệ Thần, miệng thì liên tục gào thét dữ dội. Đôi mắt của người phụ nữ này bừng bừng lửa giận nhìn chằm chằm Bạch Duệ Thần như thể muốn ăn tươi nuốt sống hắn ta.
"Bạch Duệ Thần, tại sao anh lại đẩy em? Bạch Duệ Thần, anh nói đi, tại sao anh lại làm như vậy hả?"
"Có phải anh hết yêu em rồi phải không? Cho nên anh làm vậy là muốn khiến cho em tức giận rồi ly hôn với anh, để cho anh ra ngoài tìm người phụ nữ khác có phải hay không?"
Mạc cho Tư Giai liên tục gào thét, Bạch Duệ Thần vẫn im lặng đứng đó, không hề lên tiếng nói một câu nào cả. Hắn ta mặc kệ vợ mình như đang phát điên lên kia, Bạch Duệ Thần không tỏ ra quan tâm đến Tư Giai như trước đây một chút nào cả.
Trong lòng của Bạch Duệ Thần đã kiềm chế lắm rồi đấy. Bạch Duệ Thần đã cố gắng không nổi điên lên mà đẩy ngã cô ta một lần nữa. Nhưng người phụ nữ này lại cứ thích chạm vào giới hạn của Bạch Duệ Thần, khiến cho hắn tức giận thì mới được.
Bạch Duệ Thần siết chặt cánh tay của mình, mồ hôi đổ đầy trên trán. Dường như Bạch Duệ Thần đang cố gắng kìm nén cơn giận xuống, Bạch Duệ Thần không muốn làm người phụ nữ này bị thương. Chính vì thế, cô ta tốt nhất đừng có ngu ngốc mà chọc Bạch Duệ Thần hắn nổi giận.
Khuôn mặt của Bạch Duệ Thần tuy vẫn lạnh lùng nhưng sâu trong đôi mắt kia của hắn, một ngọn lửa tức giận đang từ từ bùng cháy lên. Đến một lúc nào đó, ngọn lửa này sẽ bùng cháy một cách mãnh liệt, khiến cho người ta phải cảm thấy e dè, sợ hãi bởi sự tức giận này của Bạch Duệ Thần. Không một ai là không biết điều này cả.
Nhưng Tư Giai lại không hề nhận ra sự tức giận ở sâu trong đôi mắt của Bạch Duệ Thần. Lý trí của cô ta đã hoàn toàn bị cơn giận lấn át, không suy nghĩ được điều gì khác. Lúc này, Tư Giai cũng chỉ muốn biết dấu son đỏ kia là của ai cùng với việc tại sao Bạch Duệ Thần hắn lại có thể dám đẩy ngã cô ta như vậy. Thế nên, Tư Giai mới không hề nhận ra, cô ta đang làm một việc ngu ngốc nhất trên đời này, đó là chọc Bạch Duệ Thần giận dữ.
"Bạch Duệ Thần, anh mau trả lời đi chứ? Tại sao anh lại không nói gì cả?"