"Tư Mộc, nếu em muốn đêm nay có thể ngủ yên thì đừng có cựa quậy nữa. Sức chịu đựng của anh cũng chỉ có giới hạn thôi!"
Bạch Hạo Vân vừa dứt lời, Tư Mộc đã mở to hai mắt long lanh, ngây thơ nhìn Bạch Hạo Vân. Hình như người con gái này đang không hiểu những lời mà Bạch Hạo Vân muốn nói thì phải.
Nhìn vào đôi mắt long lanh kia, Bạch Hạo Vân thật sự không muốn làm cho cô phải hoảng sợ. Bạch Hạo Vân biết Tư Mộc không hiểu, anh hơi cười cười nói với cô.
"Không có gì đâu, em cứ ngủ đi!"
Bạch Hạo Vân thật sự không muốn vấy bẩn đầu óc trong sáng của người con gái này đâu. Hơn nữa, Bạch Hạo Vân cũng không muốn làm cho Tư Mộc hoảng sợ vì cái suy nghĩ của mình. Một chuyện vừa xảy ra đã là quá đủ rồi!
Thấy Bạch Hạo Vân nói thế, Tư Mộc cũng không có phản ứng gì, cô nhanh chóng vùi đầu vào ngực của Bạch Hạo Vân, cố gắng nhắm chặt mắt lại. Bạch Hạo Vân vòng tay qua người của Tư Mộc, khẽ ôm lấy thân thể của người con gái này, chẳng mấy chốc, hai người đã ngủ từ lúc nào không hay biết!
Trong căn phòng, đôi nam nữ đang ôm chặt nhau chìm vào trong giấc ngủ bình yên!
Nhưng, Tư Mộc hễ nhắm mắt được một lúc thì những hình ảnh đáng sợ kia lại lần lượt hiện về ở trong tâm trí của cô. Mỗi khi cố gắng ngủ, Tư Mộc lại nhớ đến những hình ảnh kinh tởm đó. Mỗi lúc như vậy, Tư Mộc choàng tỉnh dậy vì quá sợ hãi, khiến cho cô không tài nào ngủ được. Mỗi khi nhìn thấy hình ảnh đó, Tư Mộc lại không dám nhắm mắt lại mà ngủ tiếp!
Và lần này cũng như vậy, tiếng hét đầy sợ hãi, thất thanh của người con gái khiến cho Bạch Hạo Vân choàng tỉnh dậy. Nhìn thân thể đang không ngừng run rẩy của người con gái ở ngay bên cạnh của mình, trên trán của cô không ngừng đổ mồ hôi.
Sắc mặt của Tư Mộc tái nhợt đi. Hai cánh tay của cô siết chặt grap giường, dường như đang rất sợ hãi. Bạch Hạo Vân vội vàng lấy mấy tờ giấy ướt ở phía chiếc tủ được đặt ngay cạnh chiếc giường kia, nhanh chóng lau đi mồ hôi trên trán của cô.
Bạch Hạo Vân nhanh chóng ôm Tư Mộc vào trong lòng của mình. Anh đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Tư Mộc, giọng nói trầm ổn ấm áp như đang muốn an ủi người con gái ấy.
"Không sao đâu! Đừng sợ! Đó chỉ là ác mộng mà thôi! Tư Mộc, đó không phải là sự thật, em không cần phải sợ gì cả! Hãy coi đó là một cơn ác mộng thôi!"
Tư Mộc không biết mình phải làm sao nữa. Cô chỉ biết để cho Bạch Hạo Vân ôm lấy mình, hai cánh tay của cô nằm chặt lấy phần vạt áo ở trước ngực của Bạch Hạo Vân. Tư Mộc sợ hãi, nhưng cô lại không rơi một giọt nước mắt nào cả.
Nhìn sắc mặt trắng bệch của người con gái trong lòng mình kia, Bạch Hạo Vân không khỏi cảm thấy xót xa. Nhìn Tư Mộc như vậy, Bạch Hạo Vân cảm thấy đau đớn vô cùng. Anh không biết mình có thể làm gì để cho Tư Mộc có thể cảm thấy an tâm nữa. Ngoài việc an ủi Tư Mộc ra, Bạch Hạo Vân thật sự không biết làm cái gì khác cả.
Nhưng Bạch Hạo Vân vẫn phải cố gắng an ủi Tư Mộc. Từ nãy đến giờ, Tư Mộc đã gặp ác mộng mấy lần rồi. Mỗi lần tỉnh dậy, cô đều sợ hãi như vậy, Bạch Hạo Vân càng cảm thấy đau lòng cho người con gái này.
"Nào, ngủ đi, có anh ở đây! Đừng sợ! Anh sẽ luôn ở bên nhau em!"
Sau khi đỡ Tư Mộc nằm xuống, Bạch Hạo Vân nhanh chóng ôm lấy cả người đang run rẩy kia của Tư Mộc, cố gắng vỗ về cho cô ngủ. Nhìn người con gái đang từ từ chìm vào giấc ngủ kia, lúc này Bạch Hạo Vân mới thở phào một hơi. Có lẽ, cả đêm nay, anh không thể ngủ được rồi.
Nhìn Tư Mộc đau khổ như vậy, cơn giận trong lòng của Bạch Hạo Vân lại càng lớn hơn! Bạch Duệ Thần, tao sẽ không bỏ qua cho mày!
Tư Mộc nằm trong vòng tay ấm áp của Bạch Hạo Vân, hai mắt của cô từ từ nhắm lại. Bạch Hạo Vân làm như vậy, khiến cho Tư Mộc cảm thấy cực kỳ an toàn, không còn sợ hãi nữa. Mỗi khi gặp ác mộng mà tỉnh dậy, khi nhìn thấy Bạch Hạo Vân, Tư Mộc đều cảm thấy yên lòng hơn rất nhiều.
Không biết là vì sao, mỗi khi tỉnh dậy từ cơn ác mộng kia hay là mới khi cảm thấy sợ hãi, Tư Mộc luôn luôn muốn nhìn thấy Bạch Hạo Vân đầu tiên. Cô cũng không biết là tại sao? Nhưng bản thân của Tư Mộc lại muốn như vậy. Cô cũng muốn vì bản thân của mình một lần, một lần mà thôi!
Không biết từ lúc nào, Tư Mộc đã chìm vào trong giấc ngủ say. Bạch Hạo Vân từ nãy đến giờ vẫn luôn ôm chặt lấy người của Tư Mộc, như muốn cho người con gái này cảm thấy an toàn hơn. Hai cánh tay của Tư Mộc cũng run rẩy vòng qua lưng của Bạch Hạo Vân, ôm chặt lấy người anh.
Hai người cứ ôm nhau như vậy, nhưng Tư Mộc đã ngủ say, còn Bạch Hạo Vân thì vẫn mở mắt, không có ý định nhắm mắt lại. Đêm nay, Bạch Hạo Vân có ý định thức trắng đêm, không hề có ý định chợp mắt.
Bởi vì, Bạch Hạo Vân lo lắng cho Tư Mộc. Anh sợ người con gái này sẽ lại gặp ác mộng như vừa nãy. Lỡ Tư Mộc tỉnh lại mà Bạch Hạo Vân anh ngủ quên mất thì sao đây? Lúc đó Tư Mộc sẽ sợ hãi như thế nào cơ chứ? Thế nên, đêm nay, Bạch Hạo Vân không thể ngủ được, cho dù là chợp mắt một chút cũng không thể. Bạch Hạo Vân không cho phép bản thân của hắn làm như vậy.
Một phần là vì Bạch Hạo Vân lo lắng cho Tư Mộc gặp ác mộng, cô sẽ rất sợ hãi. Nhưng điều khiến cho Bạch Hạo Vân cảm thấy lo lắng đó chính là đột nhiên Tư Mộc lại mất kiểm soát, vô tình làm tổn thương mình như lúc nãy.
Đây chính là điều mà Bạch Hạo Vân lo lắng nhất! Anh sợ Tư Mộc sẽ khiến cho bản thân của mình bị thương. Nếu là như thế, Bạch Hạo Vân sẽ cảm thấy vô cùng đau lòng. Anh không muốn nhìn thấy người con gái này tự làm tổn thương bản thân của mình như vậy! Thế nên, Bạch Hạo Vân muốn thức để trông chừng người con gái này.
Với lại, cho dù Bạch Hạo Vân có muốn ngủ, anh cũng không thể ngủ được. Thế nên, cả một đêm, Bạch Hạo Vân thức trắng, không hề chợp mắt một chút nào cả.
Cả một đêm dài đằng đẵng trôi qua. Cả một đêm cứ y như là dài một thế kỷ vậy. Bạch Hạo Vân thức trắng một đêm nhưng trông anh dường như không hề có dấu hiệu của sự mệt mỏi, anh vẫn còn rất tỉnh táo. Thật ra, Bạch Hạo Vân thức khuya quen rồi, đối với anh chuyện này cũng chẳng to tác gì.
Cũng may, Tư Mộc không hề gặp ác mộng nữa. Bạch Hạo Vân cũng cảm thấy yên tâm hơn. Nhưng người con gái ở trong lồng ngực của Bạch Hạo Vân thỉnh thoảng hơi run lên, dường như là đang sợ hãi.
Lúc này, mặt trời đã nhô cao! Từng ánh nắng len lỏi vào trong phòng, khiến căn phòng lạnh ngắt trở nên ấm áp hơn. Những tia nắng chiếu vào mắt của Tư Mộc, khiến cho cô bừng tỉnh. Tư Mộc ngồi dậy, cô đưa tay dụi lên mắt của mình cho tỉnh ngủ.
Nhìn sang bên cạnh, người nằm cạnh cô đã rời giường từ lúc nào không hay biết. Đầu tiên Tư Mộc cũng cảm thấy hơi hoảng sợ, nhưng một lúc sau, cô cũng bình tĩnh lại. Lúc này, Tư Mộc cũng đã không còn cảm thấy sợ hãi như hôm qua nữa. Tư Mộc biết hôm qua cô ôm Bạch Hạo Vân ngủ, cô chỉ sợ chứ không hề quên mất toàn bộ mọi thứ.
Tư Mộc nhanh chóng rời giường, cô lấy trong tủ ra một bộ quần áo bước vào nhà tắm. Tư Mộc biết bản thân của mình đang bị bệnh nhưng tối hôm qua, cô đổ mồ hôi quá nhiều. Thế nên, Tư Mộc cảm thấy cả người mình vô cùng hôi hám, khó chịu. Cô không tắm không được.
Chừng hai mươi phút sau, Tư Mộc bước ra ngoài, khuôn mặt của cô cũng đã hồng hào hơn rất nhiều, chứ không còn nhợt nhạt như đêm hôm qua nữa. Lúc nào cũng đã bảy giờ sáng rồi, chắc Bạch Hạo Vân đang đợi cô ở bên dưới.
Tư Mộc đi xuống nhà, thấy mọi người đang chuẩn bị đồ ăn, cô tính qua đó giúp nhưng đã bị ngăn lại. Bạch Hạo Vân nhìn thấy Tư Mộc xuống nhà, anh sợ Tư Mộc vẫn còn ám ảnh chuyện hôm qua nên mới lại gần cô lo lắng hỏi.
"Tư Mộc, sao em lại xuống đây! Không nghỉ ngơi thêm đi cho khỏe! Anh thấy sắc mặt của em vẫn chưa được tốt đâu!"
Biết là Bạch Hạo Vân đang lo lắng cho mình, Tư Mộc cũng cảm thấy rất vui. Nhưng cô không muốn khiến cho Bạch Hạo Vân lo lắng cho mình như vậy. Tư Mộc hơi lắc đầu, trên gương mặt của cô xuất hiện một nụ cười tươi tắn, không còn là sự sợ hãi như hôm qua nữa.
"Bạch Hạo Vân, anh yên tâm đi! Tôi không sao đâu!"
"Em không sao thì tốt rồi!"
Bạch Hạo Vân trong lòng âm thầm thở phào. Cũng may là Tư Mộc đã ổn hơn rồi, không còn cái dáng vẻ sợ hãi, không phân biệt được mọi thứ như đêm hôm qua nữa. Điều này cũng làm cho Bạch Hạo Vân cảm thấy yên tâm hơn phần nào.
Bạch Hạo Vân cười nhìn Tư Mộc, một nụ cười rất đẹp, khiến cho người ta phải cảm thấy trái tim của mình đang rung rinh.
"Được rồi! Chắc em cũng đã đói rồi! Mau lại ăn sáng đi, đồ ăn vừa mới được nấu xong, vẫn còn nóng."
Tư Mộc hơi gật đầu. Bạch Hạo Vân đang định đưa Tư Mộc đến bàn ăn thì bỗng nhiên có một âm thanh "tinh toong" vang lên. Đó là tiếng chuông cửa thì phải nhỉ? Tư Mộc hơi quay đầu sang nhìn Bạch Hạo Vân.
"Ai vậy? Nhà có khách à?"
"Anh cũng không biết, em vào trong trước đi, để anh ra mở cửa!"
Bạch Hạo Vân sau khi nhìn thấy Tư Mộc gật đầu, anh mới xoay lưng đi về phía chiếc cửa. Vừa đi, những câu hỏi liên tiếp xuất hiện ở trong đầu của Bạch Hạo Vân. Rốt cuộc là ai đến vào giờ này vậy chứ? Bạch Hạo Vân nhớ là mình đâu có mời ai đâu! Chẳng lẽ là Trình Mục Vĩ?
Không thể nào! Nếu Trình Mục Vĩ đến đây chắc chắn sẽ thông báo cho Bạch Hạo Vân anh biết. Mở cửa ra, hình ảnh một người con gái mặc chiếc váy màu trắng, trên gương mặt nở một nụ cười xinh đẹp nhìn Bạch Hạo Vân. Giọng nói trong trẻo của người con gái vang lên.
"Bạch đại ca, đã lâu không gặp! Anh không quên mất em rồi đấy chứ?"