Tư Mộc thích thú quay sang hỏi người phụ nữ kia, trông khuôn mặt của cô vô cùng háo hức như là muốn ở đây mãi vậy. Một nơi như vậy, thật là thích hợp cho người thích vẽ vời, đặc biệt là yêu thích thiết kế trang phục như là Tư Mộc.
"Cô là nhà thiết kế có phải không ạ?"
"Sao cháu lại biết cô là nhà thiết kế?"
Người phụ nữ kia làm ra vẻ không hiểu nhìn Tư Mộc. Nhưng thực chất bà ấy đã biết Tư Mộc đã đoán ra từ lâu rồi. Và bà cũng khẳng định rằng, cô bé này có một niềm đam mê với thiết kế một cách mãnh liệt, y như bà hồi còn trẻ vậy.
"Nhìn những bộ đồ vẽ kia với lại ở xung quanh đây đều dán những bản vẽ, nên cháu đoán cô chính là nhà thiết kế!"
Tư Mộc ngại ngùng, cô đưa tay gãi gãi đầu. Cô chưa bao giờ lộ ra cái sự thích thú này của mình ở trước mặt của người lạ đấy. Đây là lần đầu tiên. Nhưng thật không hiểu sao, cô lại rất thích nói chuyện với người phụ nữ đang đứng ở trước mặt mình.
Vẻ mặt ôn hòa của người phụ nữ kia hiện lên sự hài lòng. Bà ấy gật đầu một cái, hai tay vắt chéo nhau. Bàn tay của bà ấy còn để lại những vết chai do cầm bút nhiều để lại. Tư Mộc có lẽ cũng căn cứ vào điều này mà khẳng định.
"Không sai! Cô cũng chỉ là một nhà thiết kế nghiệp dư mà thôi!"
"Cô cứ đùa! Nhìn nét vẽ của cô, cháu đoán cô là một nhà thiết kế vô cùng giỏi."
Người phụ nữ kia lấy làm ngạc nhiên, cô gái này như vậy mà có thể nhìn ra được nét vẽ của bà. Nếu bà đoán không nhầm, cô gái này có một tài năng thiết kế rất tốt đấy. Muốn biết có phải hay không, bà tìm cách dò hỏi.
"Như vậy, có phải cháu cũng là một nhà thiết kế có phải hay không?"
Tư Mộc ngượng ngùng gãi đầu. Cô đâu có dám mơ đến cái việc trở thành nhà thiết kế kia được chứ. Tư Mộc cũng đâu phải được đào tạo chính quy đâu, chỉ là cô thích vẽ vời mà thôi.
"Cô cứ đùa cháu! Chỉ là cháu thích thiết kế thôi chứ cháu không phải là nhà thiết kế đâu ạ! Cháu đâu có được học hành đàng hoàng, đâu dám mơ tưởng đến việc trở thành nhà thiết kế cơ chứ."
Người phụ nữ kia hơi gật đầu một cái. Bà cảm thấy tiếc rằng cho cô gái trẻ tuổi này nếu được đào tạo cẩn thận, tương lai của cô bé này đảm bảo là vô cùng sáng lạn đấy. Chắc là nhà không có điều kiện nên không được đi học.
"À, quên mất, cháu mau ngồi xuống đây uống cốc nước đi, chắc cháu cũng cảm thấy mệt rồi nhỉ? Mải nói chuyện cô quên mất!"
Người phụ nữ kia vẫy vẫy tay, như muốn bảo Tư Mộc ngồi xuống. Sau khi Tư Mộc kéo ghế ngồi xuống chiếc bàn ở gần đó, người phụ nữ kia nhanh chóng rót một cốc nước đưa cho Tư Mộc.
"Uống nước đi cháu! Cháu uống tạm nước trắng nhé!"
Tư Mộc cẩn thận nhận lấy ly nước kia từ trên tay của người phụ nữ. Cô lịch sự đưa ly nước lên miệng, nhấp một ngụm rồi để xuống bàn. Người phụ nữ kia cười cười nhìn Tư Mộc, ra vẻ rất khó xử.
"Xin lỗi cháu nhé! Hôm nay vội quá chưa kịp chuẩn bị, nên chỉ có nước trắng thôi! Cháu thông cảm một chút nhé!"
Tư Mộc bèn xua tay, rõ ràng là cô làm phiền người ta mà. Cô mới là người phải nói lời xin lỗi mới phải chứ. Có nước uống là được rồi, không cần phải làm phiền người ta phải chuẩn bị nước uống cho mình. Như vậy, Tư Mộc càng cảm thấy khó xử hơn mà thôi!
"Ấy chết, sao cô lại nói thế chứ? Cháu mới là người phải xin lỗi mà, tự dưng lại làm phiền cô như vậy!"
Tư Mộc thật không biết phải làm sao trước sự hiếu khách rất tận tình của người phụ nữ đang ngồi ở trước mặt cô đây nữa. Tư Mộc vẫn khá rụt rè, khép nép, không dám nói gì nhiều. Dù sao cô cũng chỉ mới quen bà ấy mà thôi, thật không biết phải nói cái gì bây giờ cả. Ngồi đây nhưng trong lòng của Tư Mộc vẫn không ngừng lo lắng, cô còn phải đi tìm nhà nữa cơ mà.
Chắc cũng đã muộn rồi, Tư Mộc định trong hôm nay phải tìm được nhà, để cô có thể dọn ra càng sớm càng tốt. Chứ cô thật sự không thể chịu nổi khi nhìn cái cảnh tượng Bạch Hạo Vân cùng với Trịnh Mỹ Châu kia ngày ngày thân thiết, sớm tối bên nhau được.
Tư Mộc liên tục vặn tay. Cô như là muốn rời khỏi đây nhưng cô thật sự không biết tìm lý do nào cho thoả đáng cả. Tư Mộc không nỡ để cho sự hiếu khách của người phụ nữ kia vì mình mà tự dưng bị dập tắt.
Thấy Tư Mộc cứ thấp thỏm không yên, người phụ nữ kia lấy làm lạ. Bà ấy thấy cô gái này hình như là đang lo lắng điều gì đó nên mới lên tiếng hỏi.
"Cháu gái, cháu làm sao thế? Cô thấy cháu ngồi không yên nãy giờ, có chuyện gì à? Có cần cô giúp gì không?"
Người phụ nữ kia lo lắng nhìn về phía của Tư Mộc. Thật không hiểu sao, bà lại cảm thấy lo lắng cho cô bé này nữa. Dường như ở giữa hai người có một mối liên hệ gì đó vô cùng đặc biệt, khiến cho bà có thể cảm nhận được.
Tư Mộc hơi giật mình một cái nhìn về phía của người phụ nữ kia, cô hơi đơ người ra một lúc rồi mới xua tay, cùng với đó là những cái lắc đầu liên tục.
"Không có gì đâu ạ? Chỉ là chút việc riêng của cháu thôi!"
Tư Mộc đã làm phiền người ta như vậy rồi, cô thật không muốn phiền bà ấy thêm nữa. Cô đã phiền người ta lâu như vậy rồi. Chuyện này Tư Mộc cũng có thể tự làm, mà cô cũng tự mình muốn làm, không muốn phụ thuộc hay nhờ bất kì ai giúp đỡ cả.
"Cô thấy cháu có tâm sự. Không sao, cháu cứ nói đi, cứ coi như cô là một người bạn của cháu cũng được."
Người phụ nữ kia không biết tại sao mình lại nói ra những lời này nữa. Nhưng bà thật sự rất thích cô gái này, cũng rất muốn làm bạn với cô bé ấy. Bà cũng sắp già rồi, lại không có người thân, có một người bạn cũng thật là tốt.
Tư Mộc ái ngại nhìn người phụ nữ đang ngồi trước mặt mình một lúc lâu. Tư Mộc cuối cùng cũng bị sự chân thành của người phụ nữ kia làm cho cảm động. Cô quyết định nói ra việc mình đang đi tìm nhà cho bà ấy nghe, mà cũng lâu lắm rồi Tư Mộc cũng chưa kết bạn với ai, cô cũng muốn có một người bạn.
Sau khi nghe xong, khoé miệng của người phụ nữ kia hơi cong lên, khuôn mặt lộ ra ý cười. Khuôn mặt của bà ấy trông vô cùng phúc hậu, khiến cho người ta cảm thấy có một chút gì đó gọi là an tâm.
"Hóa ra từ nãy cháu lo lắng chuyện này à. Không tìm được nhà, cháu cần gấp lắm sao? Nếu vậy bây giờ cháu không có nhà để ở hay sao?"
Bà ấy ân cần hỏi han Tư Mộc từng ly từng tí như là một người mẹ đang lo lắng cho con gái của mình vậy. Cũng không hiểu vì sao, bà lại cảm thấy cô bé này sao mà lại thân thuộc đến thế? Cứ như là hai người đã từng gặp nhau rồi vậy.
"Không phải, mà là....!"
Tư Mộc hơi ấp úng nhìn về phía của người phụ nữ đang ngồi kia. Dường như cô muốn nói cái gì đó. Cuối cùng, cô vẫn quyết định nói mọi chuyện cho bà ấy nghe.
Không phải là cô không có nhà để ở mà là Tư Mộc thật sự sắp không thể chịu nổi cảnh tượng Bạch Hạo Vân cứ thân thiết với người con gái khác kia. Tư Mộc làm như vậy thật là ích kỷ, cô biết chứ! Nhưng cô không thể nào ngăn cản bản thân của mình suy nghĩ như vậy.
Nghe xong chuyện này, người phụ nữ kia bật ra tiếng cười lớn. Hóa ra, là con gái đang giận dỗi à.
"Cháu gái, có phải cháu thích chàng trai kia không?"
Nghe đến đây, gương mặt của Tư Mộc bỗng dưng đỏ bừng lên. Cô cũng không biết vì sao mình lại phản ứng như vậy nữa. Trái tim nơi lồng ngực cứ đập liên hồi không rõ lý do. Nhưng Tư Mộc lại ngay lập tức phủ nhận điều đó.
"Không phải như cô nghĩ đâu. Cháu chỉ coi anh ấy là bạn."
Người phụ nữ kia khẽ lắc đầu cười một cái. Rõ ràng là thích, rõ ràng là yêu, nhưng lại không chịu thừa nhận. Bà có thể nhìn ra, cô gái trước mặt mình có tình cảm với chàng trai ở trong lời kể kia. Nhưng có lẽ là cô bé này không nhận ra mà thôi.
"Cháu bé, cô khuyên cháu một câu, nếu thích thì hãy nói ra. Kẻo sau này có muốn nói có lẽ sẽ không kịp nữa đâu. Cô là người từng trải, cô hoàn toàn hiểu rõ điều này hơn ai hết."
Không khí rơi vào trầm mặc một lúc lâu. Tư Mộc hơi cụp mắt xuống, như là đang suy ngẫm một điều gì đó vậy. Khuôn mặt của Tư Mộc như đang rơi vào trầm tư. Còn về phía người phụ nữ kia, bà chỉ ngồi xoay xoay cốc nước một lúc như là đang tìm thú vui cho bản thân của mình vậy.
Một lúc sau, bà ấy mới lên tiếng, đưa ra cho Tư Mộc một kiến nghị. Không hiểu sao, bà lại rất thích giúp đỡ cô bé này nhỉ? Có lẽ, từ con người của Tư Mộc mà bà nhìn thấy mình lúc còn trẻ.
"Nếu cháu không tìm được nhà, hay là cứ dọn đến đây sống đi. Dù sao cô cũng ở một mình, mà nhà rộng như vậy, có một người sống chung cũng rất tốt mà."
"Chuyện này....!"
Tư Mộc hơi ấp úng nhìn về phía của người phụ nữ kia, làm vậy có ổn hay không chứ?
"Cháu không phải lo về tiền nhà. Mỗi năm cháu đóng cho cô một trăm ngàn tệ là được rồi. Coi như đó là tiền cô cho cháu thuê có được hay không?"
Một trăm ngàn tệ một năm, có phải là quá rẻ rồi hay không? Nhà bây giờ một tháng cũng phải hơn hai mươi nghìn tệ rồi.
Sau bữa trưa, Tư Mộc đáp ứng lời đề nghị của người phụ nữ kia, ở lại ăn với bà một bữa cơm. Dù sao bà ấy cũng ở một mình mà. Sau đó, bà ấy cho tài xế đưa Tư Mộc về nhà, mặc dù cô không cần nhưng bà ấy vẫn rất cố chấp.
Trước khi về, bà ấy hỏi cô một câu, là hỏi tên.
"Cháu gái, có thể cho cô biết tên của cháu là gì hay không? Cô thật sự muốn làm bạn với cháu đấy!"
Tư Mộc mỉm cười đáp lại lời của người phụ nữ kia.
"Cháu tên Tư Mộc!"