Trên gương mặt của Tư Mộc chẳng có một chút biến đổi gì cả, ngược lại cô còn rất bình tĩnh nữa là đằng khác kìa. Chiêu này đã quá xưa rồi. Tư Giai nghĩ chiêu này cô ta có thể xài đi xài lại mãi được hay sao. Bây giờ, đến cả Bạch Duệ Thần, chồng của cô ta Tư Mộc còn dám mắng nữa kìa, nghĩ cô sợ người chị gái này chắc.
"Chị biết vậy là tốt rồi!"
Tư Mộc lạnh lùng quăng cho chị ta một câu, khiến cho Tư Giai tức điên lên mà chẳng thể làm gì được. Nhìn bộ dạng của Tư Giai lúc này thật sự rất buồn cười. Đặc biệt là Trịnh Mỹ Châu đang đứng ở bên cạnh Tư Mộc, cô thật sự sắp không nhịn được cười khi trông thấy vẻ mặt của người phụ nữ kia rồi!
Trịnh Mỹ Châu tuy rất tò mò nhưng có vẻ đó là chuyện riêng của hai người bọn họ, vì thế, cô cũng không tiện xen vào. Trịnh Mỹ Châu đành đứng đó xem kịch hay mà thôi. Nhưng nhìn cách Tư Mộc chống trả lại người phụ nữ đanh đá kia, Trịnh Mỹ Châu chỉ có thể thốt lên một câu: good!
"Tư Mộc, mày....!"
Tư Giai tức đến không nói lên lời, không phải trước đây chỉ cần cô ta doạ một câu, Tư Mộc đã sợ chết khiếp rồi hay sao? Thật không ngờ rằng bây giờ Tư Mộc lại có thể quay lại chống trả với cô ta, khiến cho Tư Giai vô cùng tức giận nhưng lại chẳng thể làm gì được.
Nhưng điều đó cho thấy rằng, thời kỳ huy hoàng của Tư Giai sắp không còn nữa rồi!
"Sao? Chị gọi gì tôi? Có chuyện gì à chị gái?"
Giọng điệu cợt nhả kia của Tư Mộc càng khiến Tư Giai đã tức lại càng thêm tức. Nhưng tức giận mà chẳng thể làm gì được, thật khiến cho Tư Giai cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô ta thật muốn xông lên đánh cho Tư Mộc một trận cho hả dạ, nhưng cô ta lại không thể làm vậy.
"Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước! Tôi không muốn ở đây lãng phí thời gian với chị đâu!"
Xong, Tư Mộc quay sang bảo với Trịnh Mỹ Châu, cô rất muốn rời khỏi đây, không muốn cãi nhau với người chị gái này của mình nữa.
"Chúng ta đi thôi!"
Trịnh Mỹ Châu gật đầu, hai người đang định rời đi thì Tư Giai đã chộp lấy cổ tay của Tư Mộc, sự tức giận đã in đậm trên gương mặt của cô ta. Tư Giai gằn từng chữ một, dường như cô ta đã không muốn nhịn nữa rồi.
"Đứng lại đó! Mày định đi đâu? Tao chưa cho phép mày rời khỏi đây, sao mày lại dám bỏ đi hả?"
Tư Mộc quay lại, trên gương mặt xinh đẹp của cô lộ rõ vẻ khó chịu. Người phụ nữ này lại bị làm sao nữa vậy? Bộ chị ta bị điên à?
"Tư Giai, tôi đi đâu là quyền của tôi, không liên quan gì đến chị cả. Chị buông tôi ra, tôi không rảnh mà đứng ở đây đôi co với chị đâu."
Nhưng Tư Giai đâu chịu buông Tư Mộc ra dễ dàng như vậy chứ. Cánh tay của cô ta lại càng siết chặt hơn, như là muốn ăn tươi nuốt sống Tư Mộc đang đứng ở trước mặt vậy. Cô ta không tài nào giữ được bình tĩnh nữa rồi, Tư Giai phát điên gào lên như muốn xả cơn giận lên người của Tư Mộc.
"Tư Mộc, mày đã làm cái gì Bạch Duệ Thần hả? Mày nói đi, mày dám quyến rũ anh ấy hay sao? Bạch Duệ Thần là anh rể của mày đấy, tại sao mày lại dám quyến rũ anh ấy vậy hả?"
Tư Mộc khó chịu hất tay của Tư Giai ra khỏi cổ tay đỏ ửng của mình. Cô thật sự không hiểu người phụ nữ này đang nói vớ vẩn cái gì nữa. Cô đâu có bị điên mà đi quyến rũ Bạch Duệ Thần.
"Chị bị điên à? Tôi đây không rảnh rỗi đi làm tình nhân của người đàn ông đã có vợ đâu! Đặc biệt người đó lại là anh rể của tôi đấy!"
"Nếu như mày không quyến rũ anh ấy, thì tại sao ngày ngày Bạch Duệ Thần đều nghĩ về mày chứ?"
Tư Giai cứ như phát điên lên, hai mắt của cô ta trợn to nhìn Tư Mộc cứ như là muốn giết người vậy. Nhưng cũng lạ thật đấy, chuyện này thì liên quan gì đến Tư Mộc cơ chứ? Tự dưng cô ta lôi Tư Mộc vào trong chuyện này làm cái gì?
Nhưng kể từ lần cãi nhau với Tư Giai, Bạch Duệ Thần đối với cô ta hoàn toàn chỉ là sự lạnh nhạt, không một chút ân cần quan tâm giống như trước kia nữa. Điều đó càng làm cho Tư Giai cảm thấy vô cùng bất an. Mấy ngày nay cô ta đều mất ăn mất ngủ vì chuyện này.
Cô ta không ngừng cảm thấy tình cảm của Bạch Duệ Thần dành cho cô ta như trước đây dường như đã biến mất hoàn toàn, không giống trước đây một chút nào cả. Tư Giai không cam tâm, cô ta nhất định sẽ không để mất đi vị trí Bạch thiếu phu nhân này, cái vị trí mà cô ta đã bỏ ra bao nhiêu công sức, bao nhiêu là thủ đoạn mới dành được.
Thế nên, cái vị trí này, chỉ thuộc về một mình cô ta. Tư Giai tuyệt đối không cho phép kẻ nào cướp mất cái vị trí này từ tay của cô ta đâu, tuyệt đối không thể! Tư Giai luôn cho rằng, bản thân của cô ta luôn là nhất, không một ai có thể đấu lại được với cô ta cả.
Nhưng điều khiến cho Tư Giai nổi điên chính là, trong suy nghĩ của Bạch Duệ Thần đã bắt đầu xuất hiện hình bóng của một người con gái khác, mà người đó lại chính là vợ cũ của Bạch Duệ Thần cũng là em gái của cô ta, Tư Mộc. Vốn dĩ Bạch Duệ Thần dấu chuyện này rất kỹ, đến nỗi không một ai nhìn ra. Nhưng khi hai người cùng ngủ trên một chiếc giường, trong cơn mê, Bạch Duệ Thần đã bất giác gọi ra tên của Tư Mộc.
Chính điều này đã khiến cho Tư Giai phát sinh nghi ngờ. Liệu có phải Bạch Duệ Thần đã bắt đầu nhung nhớ người con gái tên Tư Mộc kia rồi hay không?
Không cần biết có phải hay không, nhưng Tư Giai không thể nào chấp nhận được việc Bạch Duệ Thần gọi tên người phụ nữ khác, mà đặc biệt, người đó lại là vợ cũ của hắn, cũng chính là người mà Tư Giai căm ghét nhất trên đời này, người mà Tư Giai coi như là cái gai trong mắt mình, Tư Mộc.
Nay thật trùng hợp, Tư Giai lại gặp Tư Mộc ở đây. Cô ta hôm nay nhất định phải hỏi cho ra lẽ, rốt cuộc Tư Mộc dám dở trò gì với Bạch Duệ Thần hay là không?
Tư Mộc hơi nhướn mày nhìn người phụ nữ đang phát điên ở trước mặt mình đây, nhưng Tư Mộc không vì thế mà cảm thấy sợ hãi một chút nào cả. Cô liếc nhìn Tư Giai một cái, gương mặt đầy khó hiểu.
"Ai mà biết được Bạch Duệ Thần nghĩ cái gì cơ chứ? Chị muốn biết thì phải đi hỏi anh ta, hỏi tôi chị cũng không tìm được đáp án đâu."
Đúng là xui xẻo mà!
Chị ta phát điên cái gì vậy chứ? Khùng hay gì? Chồng của chị ta nghĩ về ai, làm sao Tư Mộc cô quản được cơ chứ? Với lại, hai vợ chồng chị ta cãi nhau thì mắc mớ gì đến cô mà chạy đến đây hỏi cô? Bạch Duệ Thần với Tư Giai quả nhiên chính là trời sinh một cặp, vô cùng xứng đôi đấy.
Tư Giai càng điên loạn hơn, có vẻ như là cô ta đã không giữ được bình tĩnh vốn có. Cô ta gào lên khiến cho tất cả mọi người ở xung quanh đều giật mình một cái, nhưng bọn họ cũng không nhiều chuyện đứng lại đó xem trò vui.
"Mày nói dối. Tư Mộc, nhất định là mày, chính mày đã quyến rũ Bạch Duệ Thần. Mày muốn cướp anh ấy khỏi tay tao có phải không? Cho nên mày mới bỏ bùa cho anh ấy, khiến cho anh ấy ngày ngày đều nhớ về máy có đúng hay không?"
Tư Mộc cảm thấy vô cùng bất lực. Đầu óc của người phụ nữ này rốt cuộc bị làm sao vậy chứ? Nói mãi mà không chịu hiểu. Tư Mộc đã nói cô và Bạch Duệ Thần hoàn toàn không còn quan hệ gì nữa rồi, tại sao chị ta vẫn cứ một mực cho rằng Tư Mộc quyến rũ Bạch Duệ Thần, chồng của chị ta cơ chứ?
Tư Mộc đâu có rảnh như thế? Cô đối với Bạch Duệ Thần đã hoàn toàn cạn tình cạn nghĩa rồi, vì vậy, cô cũng không muốn rảnh hơi đi dây vào tên khốn đó cho đời nó khổ thêm đâu.
"Tư Mộc, tao nói cho mày biết, Bạch Duệ Thần nhất định sẽ không rời bỏ tao đâu, không bao giờ. Anh ấy yêu tao như vậy, sẽ không vì một chút bùa mê thuốc lú của mày mà rời bỏ tao đâu. Thế nên Tư Mộc à, mày mau chóng từ bỏ cái ý định muốn khiến cho Bạch Duệ Thần quay trở về bên cạnh mày đi!"
Tư Giai giương oai ở trước mặt của Tư Mộc nhưng trong lòng của cô ta đang không ngừng cảm thấy hoảng loạn. Nếu như Bạch Duệ Thần thật sự trở về bên cạnh của Tư Mộc, thì cô ta nhất định sẽ phát điên lên mất thôi.
"Tư Giai, rốt cuộc đầu óc của chị bị làm sao vậy? Nói mãi vẫn không chịu hiểu là sao chứ?"
"Tôi đã nói rồi, tôi với Bạch Duệ Thần đã không còn quan hệ gì nữa, tại sao chị lúc nào cũng đổ cho tôi cái tội thích quyến rũ chồng của chị như vậy hả? Nói cho chị biết, tôi đây không thừa hơi mà đi làm điều đó đâu!"
Giọng nói của Tư Mộc mang theo một chút bất lực!
Nhưng Tư Giai lại chẳng để mấy lời của Tư Mộc vào tai, cô ta cho rằng suy nghĩ của bản thân mình nhất định là đúng. Cái tôi của người phụ nữ này thật sự quá lớn!
Tư Giai gào lớn y như một con thú giữ điên loạn. Cô ta xông lên như muốn đánh cho Tư Mộc một trận. Quả thật lúc này tròn suy nghĩ của Tư Giai, cô ta đang muốn xông lên cào nát cái bộ mặt kia của Tư Mộc ra.
"Mày đừng có mà nguỵ biện. Tư Mộc, không phải trước đây mày rất yêu Bạch Duệ Thần hay sao. Khi có cơ hội, tội gì mà không ra tay cơ chứ? Hôm nay, tao nhất định phải dạy cho con hồ ly tinh nhà mày một trận. Tao phải cào nát cái bản mặt của mày ra, để cho mày chừa cái tội đi quyến rũ chồng người khác đi."
Thấy Tư Giai xông lên muốn đánh mình, Tư Mộc không kịp phản xạ, cô lúng túng không biết làm như thế nào cả. Cô chỉ đành nhắm chặt mắt lại mặc cho số phận quyết định. Nhưng một lúc sau, Tư Mộc vẫn chẳng cảm nhận được một chút đau đớn nào.
Chính vì thế, cô mới hé mở mắt của mình ra. Vậy mà cảnh tượng đập vào mắt của cô chính là hình ảnh cánh tay của Tư Giai đang bị Trịnh Mỹ Châu giữ chặt, khiến cô ta không tài nào cử động được.
"Này bà chị, tôi nhịn chị hơi lâu rồi đấy. Nói cho chị biết, đừng có nghĩ đến việc động tay động chân ở nơi này, nếu không, tôi sẽ cho chị biết tay!"