"Bạch tổng, nếu ngài muốn dấn sâu vào ngành thiết kế, thì tôi nghĩ ngài nên hợp tác với một nhà thiết kế nổi tiếng, ví dụ như Ellen chẳng hạn. Tôi nhận được một thông tin chắc chắn rằng, nhà thiết kế Ellen đang ở nước chúng ta, ngay trong thành phố này."
Khoé môi của Bạch Hạo Vân nhếch lên hài lòng. Thật không hổ danh là tay sai đắc lực của ông nội, chính kiến cũng mạnh mẽ đến như vậy.
"Rất tốt! Vậy nhiệm vụ này tôi giao cho cậu! Cậu mau đi liên lạc với bà ấy, nói tôi muốn hẹn gặp bà ấy!"
"Dạ!"
Người trợ lý kia vâng lời đi làm ngay. Nhưng mấy tháng trời nhà thiết kế Ellen kia vẫn chẳng có phản hồi lại phía công ty, khiến cho mọi người vô cùng lo lắng, đặc biệt là Bạch Hạo Vân.
Tình trạng này thật sự không ổn chút nào. Phải tìm ra một cách khác, không thể cứ trông chờ vào Ellen kia. Bỗng nhiên, trong đầu của Bạch Hạo Vân có một ý tưởng vừa mới loé sáng. Anh nhếch môi, khuôn mặt không giấu nổi sự vui vẻ.
Người mà Bạch Hạo Vân hướng đến lần này lại chính là Tư Mộc!
Khả năng thiết kế của Tư Mộc quả thật rất giỏi, vì vậy, chiêu mộ được một nhân tài này về công ty quả thật sẽ giúp ích rất nhiều. Chính vì thế, hôm sau Bạch Hạo Vân quyết định đưa Tư Mộc đến công ty tham quan.
Không phải là Tư Mộc muốn tìm việc hay sao? Đây chính là công việc vô cùng phù hợp với cô, đặc biệt, Bạch Hạo Vân có thể để mắt đến cô mọi lúc. Bạch Hạo Vân lại không nói là đưa cô đến Bạch thị, anh chỉ nói rằng đã tìm được một công việc phù hợp với cô.
Chính vì thế, Tư Mộc đã không do dự đồng ý ngay.
Cho đến khi đến đây, Tư Mộc mới ngã ngửa nhưng không thể nào quay đầu được rồi. Cô chỉ có thể tiếp tục thôi. Làm việc ở Bạch thị sao? Không đùa cô chứ?
Niềm vui của Bạch Hạo Vân còn được nhân đôi khi trên đường đưa Tư Mộc đến công ty, anh đã nhận được một cuộc điện thoại từ phía trợ lý của mình.
"Bạch tổng, tôi có tin tốt đây! Nhà thiết kế Ellen đã đồng ý gặp phía công ty của chúng ta rồi!"
Bạch Hạo Vân không cười, nhưng khuôn mặt anh lộ rõ sự vui vẻ hiếm có. Thật không ngờ lại có chuyện tốt như vậy. Lần này Bạch Hạo Vân vừa muốn mời Ellen về, vừa muốn Tư Mộc đến công ty làm việc luôn.
"Tốt! Cậu mau chuẩn bị kỹ mọi thứ cho thật tốt. Một lát nữa tôi sẽ có mặt, tôi sẽ đích thân tiếp đón nhà thiết kế nổi tiếng Ellen này!"
Bạch Hạo Vân không giấu nổi sự hài lòng. Chiêu mộ được hai nhân tài về công ty làm việc, quả thật là một chuyện rất tốt!
Sau khi chiếc xe của Bạch Hạo Vân dừng lại, anh nhanh chóng dẫn Tư Mộc đang vô cùng sửng sốt kia vào trong công ty, mặc dù người con gái này còn đang lưỡng lự. Hôm nay Trịnh Mỹ Châu bận đi gặp ai đó, chính vì vậy cô ấy cũng không đến đây.
Bạch Hạo Vân dắt tay Tư Mộc vào bên trong, ánh mắt anh vô cùng dịu dàng. Chính điều này đã tạo nên sự kinh ngạc của toàn bộ nhân viên ở trong công ty. Làm việc với Bạch Hạo Vân hơn mấy tháng nay, bọn họ vẫn chưa từng nhìn thấy sếp của mình dịu dàng như vậy.
Mà bọn họ làm gì có cái phúc đó cơ chứ. Đó chắc chắn là vợ hoặc bạn gái của sếp, nếu không còn lâu mới được như vậy.
Tư Mộc từ nãy đã không muốn vào rồi. Bảo cô đến đây làm, chẳng khác gì bảo cô đi tự tử. Tư Mộc chưa bao giờ dám mơ đến việc được đặt chân vào công ty này, huống chi là nói đến làm việc ở nơi này.
Tư Mộc quay sang, gương mặt ngại ngùng nhìn Bạch Hạo Vân đang nắm tay mình. Cô thì thầm với Bạch Hạo Vân, dường như Tư Mộc không muốn để cho người khác nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người.
"Bạch Hạo Vân, anh đang đùa tôi chắc? Có điên hay không mà bảo tôi làm việc ở đây?"
"Anh cũng đâu có đùa em. Anh nói thật đấy, năng lực của em hoàn toàn phù hợp để làm việc tại nơi này. Cứ tin anh đi!"
Tư Mộc hơi nhướn mày nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình, đôi mắt của cô có một chút gì đó không tin tưởng. Nhưng Bạch Hạo Vân vẫn tỏ thái độ như không có chuyện gì xảy ra, anh vẫn cười tươi nói với Tư Mộc.
"Không nói chuyện này nữa, anh dẫn em đi tham quan nơi này. Nếu em cảm thấy thích hợp, anh sẽ cho em thời gian thực tập ở đây."
Chưa để Tư Mộc trả lời, Bạch Hạo Vân đã kéo tay của Tư Mộc đi rồi. Khuôn mặt của Tư Mộc đang vô cùng đỏ, ở đây nhiều người như vậy, làm sao mà Bạch Hạo Vân có thể nắm tay của cô một cách vô cùng tự nhiên đến như vậy chứ?
Anh không sợ nhân viên của mình nhìn thấy hay sao?
Mà cho dù nhân viên có nhìn thấy đi chăng nữa, bọn họ cũng chẳng dám lên tiếng hay có ý kiến gì trong vụ này đâu. Cho nên Bạch Hạo Vân cũng chẳng muốn để tâm đến điều này.
Bạch Hạo Vân đưa Tư Mộc đi khắp một vòng ở quanh công ty, từ phòng thiết kế rồi đến phòng quản lý, nói chung là đi một ngày cũng không thể hết được tập đoàn Bạch thị này. Nhưng trên đường Bạch Hạo Vân đang dẫn Tư Mộc về phòng làm việc của anh, thì người trợ lý hớt hải chạy đến ghé vào tai của anh rồi nói gì đó khiến cho khuôn mặt của anh có một chút biến đổi.
Bạch Hạo Vân thì thầm với người trợ lý kia vài câu, rồi anh quay sang nói với Tư Mộc.
"Xin lỗi em! Anh có chuyện gấp cần phải xử lý, không thể đưa em đi tiếp được. Để anh bảo người đưa em về phòng làm việc của anh vậy."
Tư Mộc lắc đầu, cô mỉm cười nhìn Bạch Hạo Vân đang lo lắng ở phía trước.
"Không sao đâu, anh bận gì thì cứ đi trước đi, không cần phải lo cho tôi đâu."
Bạch Hạo Vân gật đầu một cái rồi cùng người trợ lý kia chạy đi. Sau khi Bạch Hạo Vân đi một lát thì một nữ nhân viên đến chỗ của Tư Mộc, ngỏ ý muốn đưa Tư Mộc về phòng làm việc của Bạch Hạo Vân ngồi chờ anh. Tư Mộc cũng lịch sự mà đi theo cô ấy.
Nhưng trên đường đi đến phòng làm việc của Bạch Hạo Vân, Tư Mộc đã vô tình đụng mặt hai người. Mà hai người đó không ai khác lại chính là người mà Tư Mộc không muốn gặp nhất, Tư Giai và người mẹ không coi cô là đứa con gái của mình.
Nhìn thấy Tư Mộc, hai người kia cũng sửng sốt không kém. Tư Giai trợn mắt một lúc rồi cô ta bắt đầu dở cái giọng điệu ngang ngạnh ra, cô ta cứ làm như mình là bà chủ ở đây không bằng vậy.
"Con nhỏ mù kia, mày làm cái gì ở đây hả?"
Tư Mộc chẳng thèm trả lời, cô cứ thế muốn vượt qua hai người họ mà đi nhưng đã bị Tư Giai ngăn cản lại. Cô ta trợn mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Tư Mộc. Dường như cô ta vẫn còn để bụng chuyện ở trung tâm thương mại lần trước, thế nên mới muốn tính sổ với Tư Mộc ngay tại đây.
"Đứng lại, mày định đi đâu hả? Tao đã cho phép mày đi hay chưa?"
"Tránh ra. Tôi không muốn đứng đây đôi co với chị đâu!"
Tư Mộc lạnh lùng liếc nhìn Tư Giai một cái, cô thật sự không muốn dính líu đến chị ta. Nhưng bất ngờ có một cái tát trời giáng đập vào gương mặt của Tư Mộc, khiến cho cô lảo đảo, mất thăng bằng, suýt chút nữa là ngã ra.
Tư Mộc bật cười, người vừa đánh cô lại chính là mẹ của cô đấy. Giọng nói chua ngoa của vị Tư phu nhân kia vang lên, những lời nói cực kỳ tàn nhẫn. Bà ta có phải là mẹ của Tư Mộc hay là không? Tại sao những lời nói cay độc như thế lại có thể thốt ra từ miệng của bà ta chứ?
"Cái con chó chết này! Tại sao mày lại dám ăn nói với chị của mày bằng cái thái độ như vậy hả? Mặt mũi của nhà họ Tư đều bị mày phá hủy hết rồi có biết không? Mà tại sao tao lại nuôi một đứa con gái vô dụng, không giúp được gì cho gia đình như cái loại mày vậy chứ?"
Tư Mộc cảm thấy vô cùng buồn cười. Nhưng một nỗi chua xót bỗng dâng lên ở trong đáy lòng của Tư Mộc. Tại sao cô phải giúp nhà họ Tư trong khi bọn họ coi cô chẳng ra gì như vậy chứ? Trong khi cô coi bọn họ là gia đình, nhưng bọn họ coi cô là cái gì?
Chó sao?
Hay cô chỉ là một công cụ để cho bọn họ kiếm tiền thôi?
Thấy Tư Mộc im lặng, Tư phu nhân lại tiếp tục mắng chửi đứa con gái kia của mình vô cùng cay độc.
"Đúng là nợ đời mà! Mày có biết chỉ vì mày mà Bạch Hạo Vân, anh chồng của Tư Giai đã chèn ép nhà họ Tư như thế nào hay không? Đúng là phí cơm phí gạo, thà nuôi chó còn tốt hơn. Bán đi còn được mấy đồng, còn mày chả được cái tích sự gì, lại còn hại cả gia đình tao như vậy nữa chứ."
Do ai? Do ai mà Bạch Hạo Vân mới chèn ép nhà họ Tư?
Chẳng lẽ là lỗi của Tư Mộc cô à?
Không. Là lỗi của bọn họ. Nếu hôm đó, Tư phu nhân không làm như thế với Tư Mộc, thì nhất định bọn họ sẽ không có ngày hôm nay. Vậy mà bà ta vẫn còn đứng ở đây mà trách cứ Tư Mộc được hay sao?
"Mẹ à,...."
Giọng nói của Tư Mộc ẩn chứa một sự đau đớn ở bên trong. Nhưng chưa để cho Tư Mộc nói ra thì người mẹ tàn nhẫn kia đã trừng mắt nhìn cô, giận dữ không cho Tư Mộc mở miệng.
"Câm mồm! Mày đừng có gọi tao là mẹ! Tao không muốn là mẹ của một cái thứ vô dụng như mày một chút nào cả! Tao mà biết trước ngày hôm nay sẽ như vậy, thì chắc chắn tao sẽ bóp chết mày từ khi xưa rồi."
Tư Mộc cúi mặt xuống che đi sự đau đớn ở trên gương mặt của mình. Người này thật sự là mẹ của cô hay sao? Tại sao bà ta lại nhẫn tâm với cô đến như vậy?
Trái lại với sự đau khổ của Tư Mộc, Tư Giai ở phía bên kia đang vô cùng hả hê. Cuối cùng cũng có người trút giận thay cho cô ta rồi. Đáng đời mày lắm, Tư Mộc à! Tư Giao nhếch môi một cái nhìn Tư Mộc.
Bỗng nhiên, có một giọng nói vang lên khiến cho Tư phu nhân kia cảm thấy run sợ, trán toát mồ hôi.
"Mấy người nói đủ chưa hả? Đã lâu không gặp, miệng lưỡi của bà vẫn cay độc đến như vậy nhỉ? Bà có tin là bà dám nói như vậy với con bé một lần nữa, có tin là tôi sẽ cho bà không nhìn thấy ánh sáng mặt trời vào ngày mai nữa không, Tư phu nhân?"