"Tư phu nhân, tôi nể bà là bề trên cho nên lần trước tôi mới chỉ nhắc nhở bà nhẹ nhàng mà thôi. Vậy mà bà vẫn không để lời tôi nói vào tai à? Hơn nữa, bà là một người mẹ, là mẹ của Tư Mộc đấy, tại sao bà lại dùng những lời lẽ như vậy để xúc phạm con gái mình như vậy chứ?"
Bạch Hạo Vân đang vô cùng tức giận nhưng anh vẫn đang kiềm chế nó xuống.
Ellen nhếch môi một cách quỷ dị nhìn chằm chằm vị Tư phu nhân như bị đông cứng tại chỗ kia, đến nhúc nhích cũng không thể.
"Cậu nói những điều vô ích này với bà ta làm cái gì? Nếu bà ta là mẹ của Tư Mộc, chắc chắn những lời này sẽ không thốt ra từ miệng của bà ta đâu! Nói cách khác, Tư Mộc không phải con gái ruột của bà, tôi nói đúng chứ, Tư phu nhân?"
Nghe đến đây, sắc mặt của Tư phu nhân ngày càng khó coi hơn, trên mặt của bà ta không còn một giọt máu nào cả. Người phụ nữ này, tại sao lại biết chuyện này cơ chứ? Làm cách nào mà bà ta biết được? Nếu như vậy, chẳng lẽ chuyện đó bà ta cũng đã điều tra ra rồi hay sao?
Tất cả mọi người đều hoàn toàn sững sờ trước lời nói kia của Ellen. Nhất là Tư Mộc, nghe những lời này hệt như là sét đánh ngang tai vậy. Sắc mặt của Tư Mộc tái nhợt đi, suýt chút nữa cô đã ngã ra đất vì không giữ được thăng bằng. Cũng may là Bạch Hạo Vân kịp thời đỡ lấy người của cô.
Tư Mộc không thể nào tin được, khoé môi của cô hơi mấp máy, lời nói phát ra run rẩy sợ hãi.
"Cô à, cô đang nói gì vậy chứ? Cháu xin cô, cô đừng đùa như vậy có được hay không? Không vui một chút nào đâu!"
Ellen quay sang, bà hơi nheo mắt lại nhìn Tư Mộc. Im lặng một lát rồi bà mới tiếp tục lên tiếng.
"Hai mươi tư năm về trước, chồng tôi, cũng là anh em thân thiết với nhà họ Tư các người làm ăn phá sản, mất tất mọi thứ. Lúc đó, nhân lúc chúng tôi hoạn nạn, mấy người các người liền ngay lập tức chiếm lấy mọi thứ của chúng tôi.
Không những thế, đứa con gái mới sinh ra chưa tròn một tháng của tôi, mấy người cũng đưa nó đi mất, còn dám mở miệng nói là muốn trông giúp tôi một thời gian để vợ chồng chúng tôi ổn định công việc nữa chứ.
Vậy mà mấy người lại dám đưa đứa con gái bé bỏng của tôi đi mất, khiến chúng tôi phải chia xa nhau hai mươi mốt năm trời."
Nói đến đây, hốc mắt của Ellen đỏ hoe, gương mặt không giấu nổi sự xúc động. Bà cố gắng ổn định lại cảm xúc rồi tiến về phía Bạch Hạo Vân đang đỡ Tư Mộc ở kia.
Bà xúc động nhìn Tư Mộc một lát, đưa tay của mình nắm lấy hai tay của Tư Mộc. Nhìn đôi tay gầy gò của cô bé, bà hận không thể giết chết người phụ nữ kia.
"Tôi thật không ngờ, bao nhiêu năm nay, mấy người lại tàn nhẫn với con gái của tôi như vậy đấy."
"Cô à, cô đang nói gì thế? Sao cháu càng nghe càng không hiểu vậy?"
Ellen đưa tay của mình chạm vào gương mặt của Tư Mộc.
"Tư Mộc, à không, ta nên gọi con là Cindy, con gái của ta!"
Ellen nhìn gương mặt hoàn toàn bất ngờ của Tư Mộc, bà cũng không lấy làm lạ gì nhiều. Đứa con gái năm xưa mà bà để lạc mà, không ngờ lại đang đứng trước mặt bà đây. Ellen thấy vô cùng có lỗi với đứa con gái này, bởi vì bao nhiêu năm nay bà đã không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ dành cho con mình. Không những thế, con gái của bà phải vất vả cực khổ suốt bao nhiêu năm nay.
Tư Mộc mở to hai mắt, hai bả vai của cô run lên bần bật. Dường như cả người của Tư Mộc bị đông cứng lại sau những lời nói kia của Ellen. Cindy, bà ấy gọi cô là Cindy, gọi cô là con gái hay sao? Không thể nào, không thể có chuyện này được. Làm sao Tư Mộc có thể là con gái của Ellen cơ chứ?
Không chỉ Tư Mộc, Bạch Hạo Vân cũng sửng sốt không kém gì Tư Mộc. Thật không thể ngờ rằng Ellen lại là mẹ của Tư Mộc đấy. Hai tay của Bạch Hạo Vân giữ chặt lấy người của Tư Mộc, không để cả người của cô ngã lụi xuống đất. Qua một lớp vải nhưng Bạch Hạo Vân có thể cảm nhận được cả người của Tư Mộc đang không ngừng run lên kia.
Tư phu nhân ở phía bên kia sắc mặt đã khó coi lại càng khó coi hơn. Đôi bàn tay của bà ta đang không ngừng run lên đang cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng khí thế của Ellen quá át người, Tư phu nhân không thể nào bình tĩnh được. Đôi môi khô khốc của bà ta hơi mấp máy.
"Bà đừng có mà ăn nói hàm hồ, con gái của bà đã chết lâu rồi. Tôi không cần biết bây giờ bà là Ellen hay là ma quỷ gì cả, nhưng tôi nói cho bà biết, tôi không sợ bà đâu. Vả lại, con nhỏ kia vốn dĩ không phải là đứa nhỏ năm xưa, bà đừng có mà đứng ở đây nhận vơ."
Tư phu nhân lắp bắp nói ra những lời kia. Không thể để cho người phụ nữ này phát hiện ra mọi chuyện được, nếu không thì mọi thứ của Tư gia sẽ hoàn toàn sụp đổ mất. Bà ta không muốn nhìn thấy mình lại rơi vào cái cảnh tù túng một lần nữa.
Ellen hơi nhếch môi một cái, bà vừa nói, một cánh tay vừa cho vào trong chiếc túi đang đeo trên tay của mình lấy ra một tờ giấy màu trắng giơ ra trước mặt của Tư phu nhân.
"Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà! Tư phu nhân, vậy thì mời bà xem kỹ cho tôi đây là thứ gì!"
Ellen ném tờ giấy ở trên tay của mình về phía Tư phu nhân đang đứng ở bên kia. Bà ta cúi người nhặt tờ giấy màu trắng đang nằm dưới đất vừa mới được Ellen ném ra kia lên mở ra xem.
Sau khi mở tờ giấy kia ra, lướt qua một lượt, Tư phu nhân rùng mình một cái, cả người đứng không vững, may mà có Tư Giai đỡ ở phía sau, nếu không chắc chắn bà ta sẽ đứng không vững mà ngã ra đất mất. Tờ giấy nằm ở trên tay bà ta rơi bộp xuống đất.
Không thể nào! Vậy là người phụ nữ này đã biết rõ mọi chuyện rồi hay sao? Không được, không thể như thế được. Lần này cả nhà họ Tư sẽ chết chắc mất thôi.
Ellen cười khẩy một cái, bà đi lại nhặt tờ giấy màu trắng kia lên, khẽ đưa tay phủi bụi ở trên đó. Tờ giấy màu trắng kia chính là bản xét nghiệm ADN mà bà đã kêu trợ lý đi làm lần trước. Thật ra khi vừa từ biệt Tư Mộc, bà đã nghi ngờ rồi, chỉ còn chờ kiểm chứng mà thôi.
Mà nội dung trong tờ giấy kia đó chính là, quan hệ huyết thống chín mươi chín phần trăm. Quả nhiên là đó là đứa con gái mà bà đang tìm kiếm suốt bao nhiêu năm nay.
"Giờ để tôi xem bà còn đường nào để chối cãi nữa hay không? Tôi thật không ngờ rằng cả nhà bà không chỉ lợi dụng lúc gia đình tôi gặp khó khăn để đoạt lấy mọi thứ từ trong tay chúng tôi, đã thế đứa con gái mà tôi mang nặng đẻ đau cũng bị các người đối xử một cách tàn nhẫn đến như vậy."
Qua điều tra, Ellen biết được bao nhiêu năm nay Tư Mộc sống trong nhà họ Tư vô cùng cơ cực. Không được đi học, ngày nào cũng bị bọn họ mắng chửi. Đã vậy bọn họ còn dám mang đôi mắt của con bé cho đứa con gái của bọn họ cơ chứ. Thật không thể nào chấp nhận được.
Con gái của bọn họ được coi trọng như vàng bạc châu báu, còn con gái của bà thì sao đây? Lần này, Ellen tuyệt đối sẽ không để yên chuyện này đâu. Lần này về đây, nhất định bà sẽ đòi lại tất cả mọi thứ, cả gốc lẫn lãi.
"Tôi thật không thể ngờ rằng nhà họ Tư các người lại dám làm vậy với Cindy đấy. Toàn bộ bằng chứng phạm tội của các người tôi đều đã thu thập được. Lần này mấy người đừng hòng thoát tội của mình. Đặc biệt là đứa con gái của bà đấy."
Tư Giai sắc mặt đã vô cùng khó coi. Cô ta thật không ngờ rằng Tư Mộc lại là con gái của nhà thiết kế nổi tiếng Ellen đấy. Trước đây, cô ta chỉ biết rằng Tư Mộc không phải là con ruột của cha mẹ mà thôi. Vậy mà không thể tin được, mẹ ruột của Tư Mộc lại có một thế lực mạnh như vậy.
Vả lại, Ellen đã tìm ra được thứ gì để chứng minh cô ta phạm tội? Tại sao lại tự tin đến như vậy?
"Không được, bà không thể làm vậy. Bà không thể làm như vậy được!"
"Tại sao lại không được? Tôi chỉ muốn đòi lại toàn bộ mọi thứ các người đã cướp đoạt từ gia đình của chúng tôi mà thôi! Chuẩn bị trả giá đi, Tư phu nhân ạ!"
Nói xong, Ellen đi về phía của Bạch Hạo Vân và Tư Mộc đang đứng ở phía kia, bà bảo Bạch Hạo Vân đưa Tư Mộc về phòng nghỉ ngơi. Chắc con bé vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật này.
Ba người cứ thế bước qua hai mẹ con đang sững người ở kia.
Sau khi để Tư Mộc ngồi xuống ghế, Bạch Hạo Vân nhanh chóng đi lấy cho cô một ly nước để cô có thể bình tĩnh lại. Ellen cũng ngồi xuống bên cạnh của Tư Mộc, nhẹ nhàng vỗ vai cô, giọng nói đầy xúc động cùng vui mừng.
"Cindy, mẹ biết con chưa thể nào chấp nhận được chuyện này. Nhưng đây hoàn toàn là sự thật, con là đứa con gái thất lạc của mẹ hơn hai mươi năm về trước."
Tư Mộc ngước đôi mắt chứa bao nhiêu là cảm xúc kia nhìn Ellen, người đang tự xưng là mẹ của cô. Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? Bà ấy thật sự là mẹ của cô thật hay sao?
Nếu thật là như vậy, cuối cùng Tư Mộc cũng đã hiểu vì sao khi cô ở nhà họ Tư lại bị mọi người đối xử lạnh nhạt như vậy rồi. Hóa ra cô không phải là con ruột của bọn họ, vậy mà bao nhiêu lâu nay cô luôn coi bọn họ là người thân của mình mà không hề hay biết gì hết.
Tư Mộc cảm thấy, bản thân của mình chẳng khác gì một con rối bị bọn họ xoay qua xoay lại cả.
"Thật sao?"
"Thật. Cindy, mẹ không hề lừa con. Mẹ đã đi tìm con suốt bao nhiêu năm nay. Thật sự để cho con chịu khổ bao nhiêu năm nay rồi. Mẹ thật sự xin lỗi, mẹ có lỗi với con rất nhiều."
Ellen xúc động nhìn đứa con gái mà mình đã vất vả tìm kiếm bao nhiêu lâu nay. Ánh mắt của bà đỏ hoe, không che nổi sự vui mừng.
Tư Mộc ngây người nhìn mẹ mình đang ngồi trước mắt cô đây một lúc lâu. Một giọng nói vô thức bật ra từ miệng của Tư Mộc, mang theo sự đau xót nhưng cũng vui mừng không kém.
"Mẹ!"