Cô Vợ Mù (Anh Là Người Tốt Nhất Thế Gian)

Chương 176




"Con gái, con thích cậu ấy có phải không?"

"Mẹ.....!"

Tư Mộc chu môi, khuôn mặt đỏ bừng nhìn mẹ mình. Sao mẹ lại thích trêu chọc cô vậy nhỉ? Cô đã xấu hổ chết đi được rồi, sao mẹ cứ thích trêu cô vậy? Đã bảo là cô với Bạch Hạo Vân không phải là cái kiểu quan hệ đó rồi mà. Sao ai cũng nói vậy nhỉ, cả Trịnh Mỹ Châu cũng thế.

"Con với anh ấy không phải là cái kiểu quan hệ đó đâu!"

Cô cuống cuồng giải thích. Nhưng Tư Mộc lại không biết rằng cô càng giải thích, mẹ lại càng nhìn ra sơ hở của cô. Bà cười nhìn đứa con gái dễ xấu hổ này của mình, quả nhiên là con gái của bà cho nên mới dễ xấu hổ hệt như bà hồi xưa vậy đấy.

"Thôi, mẹ biết con thích cậu ấy, nó viết rõ trên mặt của con kìa. Cậu ấy rõ ràng cũng thích con, sao hai đứa lại không đến với nhau? Có hiểu lầm gì à?"

Mặt của Tư Mộc lại càng đỏ hơn. Mặt cô có chữ à? Tại sao cô lại không nhìn ra cơ chứ? Lần này Tư Mộc chỉ lắc đầu, cô không trả lời nữa bởi vì cô đang cực kỳ xấu hổ, thật là ngại chết đi được, không muốn lên tiếng nói chuyện nữa.

"Nếu vậy con phải nhanh chóng nắm bắt lấy chàng trai này đi! Mẹ duyệt cậu ấy rồi đấy, rất thích hợp làm con rể của mẹ. Nhanh chóng lên, không sau này lại bị người khác cướp mất đấy!"

"Mẹ à...!"

Tư Mộc kéo dài lời nói ở trong miệng của mình. Cô thật sự muốn dừng cái chủ đề này lại rồi, không muốn nói nữa.

Cũng may sau đó Bạch Hạo Vân đã trở lại chủ đề này mới dừng lại. Nếu không Tư Mộc thật sự không biết phải làm thế nào nữa đây?

Sau khi dùng tráng miệng xong xuôi, Ellen cùng Bạch Hạo Vân bắt tay vào công việc hợp tác giữa hai người. Sau một hồi bàn bạc, hai người cũng quyết định đi đến hợp tác với nhau trong vui vẻ hoà thuận.

Xong xuôi mọi chuyện, Bạch Hạo Vân cùng với hai mẹ con họ đi ra nhà xe lấy xe ra về. Ellen cùng Tư Mộc cũng muốn đi bộ cho xuôi cơm, dù gì hai người cũng vừa mới ăn cơm no xong mà.

Nhưng đột nhiên, không biết là vô tình hay cố ý, một chiếc xe hơi màu đen đột nhiên lao thẳng về phía của Tư Mộc và Ellen, mà hai người lại chẳng kịp phòng bị gì cả. Tư Mộc trợn to mắt nhìn chiếc xe đã gần kề ở vị trí của mình.

Lần này cô thật sự sẽ chết hay sao?

Một tiếng rầm chói tai vang lên cùng tiếng động cơ đang xa dần. Máu đỏ tươi chảy ra rất nhiều ở trên mặt đất. Cả người Tư Mộc như bị đông cứng lại, hai tay cô ôm chặt người đàn ông đang nằm trên vũng máu kia, miệng hoảng sợ gọi tên.

"Bạch Hạo Vân, anh làm sao vậy? Mau mở mắt ra đi, anh đừng làm tôi sợ!"

Tiếng xe cấp cứu vang vọng khắp trên đường đi đầy tiếng còi xe cộ tạo nên một âm thanh vô cùng đáng sợ, làm cho người ta cảm thấy vô cùng sợ hãi. Tư Mộc từ nãy vẫn ôm chặt người của Bạch Hạo Vân, ánh mắt không một chút hồn phách, Ellen bên cạnh vẫn luôn an ủi con gái của mình nhưng dường như cô không nghe gì cả.

Đèn phòng phẫu thuật vẫn còn sáng, Tư Mộc vẫn ngồi ở trên ghế, ánh mắt của cô vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc cửa phòng phẫu thuật kia. Cả người đang không ngừng run rẩy, hai cánh tay của Tư Mộc dính đầy máu tươi tanh nồng. Nhưng dường như Tư Mộc không hề để ý đến điều đó.

Điều mà Tư Mộc để tâm lúc này chính là tình hình của Bạch Hạo Vân ra sao rồi. Cầu mong rằng, Bạch Hạo Vân không sao, nếu không, cô sẽ không tha thứ cho bản thân của mình đâu. Nếu hôm nay không có Bạch Hạo Vân thì người nằm trong đó chắc chắn sẽ là cô và mẹ của cô chứ không phải ai khác.

Lúc đó, khi chiếc xe đang lao gần đến phía cô, tưởng chừng lần này cô thật sự sẽ bị xe đụng, nhưng Bạch Hạo Vân bỗng nhiên lao đến đẩy hai mẹ con cô ra. Và người bị chiếc xe kia đâm phải lại chính là Bạch Hạo Vân.

Có trời mới biết lúc đó Tư Mộc đã hoảng sợ đến mức độ nào. Nhìn Bạch Hạo Vân toàn thân nằm trên vũng máu kia, Tư Mộc nhanh chóng chạy đến, cô ôm lấy người của Bạch Hạo Vân, miệng liên tục gọi tên anh, nhưng Bạch Hạo Vân vẫn nhắm mắt, không lên tiếng.

Lúc này, anh đang nằm giữa ranh giới giữa sự sống và cái chết, tình trạng đang vô cùng nguy kịch do mất máu quá nhiều. Cả người của Tư Mộc ngồi bất động ở trên ghế, nhưng lại không ai biết rằng cả người cô hiện giờ như đang ngồi trên đống lửa vậy. Chiếc áo mà Tư Mộc đang mặc trên người in đậm màu máu đỏ tươi của Bạch Hạo Vân.

Ellen nãy giờ vẫn ngồi bên cạnh con gái mình, bà biết trong lòng con gái mình đang vô cùng lo lắng, bà cũng vậy, nhưng bà không thể hiện ra ngoài. Người đang nằm trong căn phòng cấp cứu kia chính là ân nhân cứu mạng của cả bà và con gái bà, làm sao mà không lo lắng cho được.

Nhưng Ellen vẫn cố gắng khuyên nhủ con gái mình.

"Cindy à, con đừng lo lắng quá, cậu ấy phúc lớn mạng lớn, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu. Con đừng lo lắng quá."

Nhìn bộ dạng này của con gái, Ellen không khỏi cảm thấy đau lòng. Bà thật không muốn trong ngày đầu hai mẹ con bà nhận nhau lại xảy ra bao nhiêu là chuyện như vậy.

"Đúng, mẹ nói đúng, anh ấy chắc chắn sẽ không sao, anh ấy sẽ không sao đâu."

Tư Mộc liên tục gật gật đầu, khuôn mặt của cô trắng bệch của cô không một chút huyết sắc, những khớp ngón tay dính đầy máu tươi đan chặt vào nhau. Ellen sợ con gái mình sẽ gặp chuyện, bà nhanh chóng ôm lấy người cô, để cho Tư Mộc dựa vào người của bà. Tư Mộc vô lực dựa lên người mẹ mình, ánh mắt đau đớn vô hồn nhìn thẳng vào cánh cửa phòng phẫu thuật đang đóng lại kia.

Sau khi nhận được tin, Trịnh Mỹ Châu cùng Trình Mục Vĩ nhanh chóng chạy đến. Hai người vô cùng hoảng hốt lao đến chỗ Tư Mộc đang vô hồn ngồi ở chỗ đó. Trịnh Mỹ Châu hoảng hốt hỏi Tư Mộc.

"Chị à, anh của em sao rồi? Anh ấy có làm sao không?"

Trình Mục Vĩ nhanh chóng giữ chặt lấy Trịnh Mỹ Châu cùng cả người đang run rẩy kia của cô, anh nhanh chóng chấn tĩnh người con gái đang hoảng sợ này.

"Mỹ Châu, em bình tĩnh lại đi. Cậu ấy nhất định sẽ không sao đâu, em ngồi xuống trước đã. Em cứ như vậy lỡ như em đổ bênh luôn thì sao, rồi còn cả Bạch Hạo Vân ở trong kia nữa, cậu ấy sẽ nghĩ cái gì?"

Trịnh Mỹ Châu khóc lóc, cô gào lên liên tục đánh vào người của Trình Mục Vĩ.

"Anh bảo em bình tĩnh, em bình tĩnh kiểu gì đây? Người đang nằm trong đó chính là anh của em đấy. Bây giờ em chỉ còn anh ấy là người thân thôi, anh ấy không thể có chuyện gì được."

Trình Mục Vĩ biết Trịnh Mỹ Châu đau khổ, nhưng anh cũng đau không kém phần cô. Bạch Hạo Vân là anh em chí cốt của anh, là người bạn thân của anh bao nhiêu năm nay, tất nhiên anh cũng không mong muốn Bạch Hạo Vân xảy ra chuyện gì rồi.

"Là lỗi của tôi, tất cả đều là do tôi. Nếu không phải vì tôi, Bạch Hạo Vân chắc chắn sẽ không gặp phải chuyện như vậy. Là do tôi, mọi chuyện đều do tôi mà ra."

Chứng kiến cảnh tượng đau đớn của Trịnh Mỹ Châu như vậy, Tư Mộc không khỏi cảm thấy dằn vặt bản thân của mình. Mọi chuyện đều từ cô mà ra, nếu Bạch Hạo Vân thật sự xảy ra chuyện thì cô sẽ không sống nổi mất.

Cả người của Tư Mộc vô lực ngã xuống nền đất lạnh lẽo. Mặc dù Ellen muốn đỡ cô lên nhưng cô vẫn cứ ngồi đó, ánh mắt cùng âm thanh đau đớn vô cùng. Những giọt nước mắt từ khoé mi của cô cứ vô thức rơi ra.

Trịnh Mỹ Châu buông Trình Mục Vĩ ra, cô nặng nề đi đến, ôm lấy cả người của Tư Mộc, nước mắt cứ thế lăn dài trên má. Trịnh Mỹ Châu cũng đau không kém gì Tư Mộc, cho nên cô hiểu cảm giác đó.

"Chị à, đây không phải là lỗi của chị, chị đừng tự trách nữa. Như vậy anh em sẽ cảm thấy không yên tâm đi. Chắc chắn anh ấy sẽ không sao, em đảm bảo là như vậy."

Tư Mộc vô thức gật đầu. Phải rồi, chắc chắn Bạch Hạo Vân sẽ không sao đâu, anh là người tốt, chắc chắn sẽ không sao cả.

"Đúng đấy, Tư Mộc. Chắc chắn cậu ấy sẽ không sao đâu? Cô cũng đừng tự trách bản thân của mình, cậu ấy yêu cô như vậy, thế nên nhìn cô gặp nguy hiểm sẽ không trơ mắt đứng nhìn đâu."

Trình Mục Vĩ an ủi cô, giọng nói mang theo một chút đau xót.

"Mà cậu ta cũng thật là ngốc, yêu cô lâu như vậy mà không chịu nói ra, bây giờ lại âm thầm làm những việc này ở phía sau cô. Bạch Hạo Vân thật sự quá ngốc nghếch."

Tư Mộc ngước mắt lên nhìn Trình Mục Vĩ, cô đau đớn hỏi anh.

"Trình Mục Vĩ, anh nói như vậy là sao? Yêu tôi lâu, Trình Mục Vĩ, tôi không hiểu."

"Cô không hiểu cũng đúng thôi. Bạch Hạo Vân không hề nói mọi chuyện với cô, làm sao cô biết được chứ."

Tư Mộc mở to đôi mắt vô hồn nhìn Trình Mục Vĩ, cô càng nghe lại càng không hiểu, Trình Mục Vĩ rốt cuộc là đang nói cái gì thế? Cái gì mà yêu thầm từ lâu rồi?

Trịnh Mỹ Châu nhanh chóng lấy ra một sợi dây chuyền đưa ra trước mặt của Tư Mộc, một sợi dây chuyền cũ kỹ nhưng có vẻ như được cất giữ và bảo quản vô cùng kỹ lưỡng.

"Tư Mộc, chị nhận ra sợi dây chuyền này chứ? Đây là sợi dây chuyền mà bao nhiêu năm qua mà anh trai em coi như là báu vật đấy."

Tư Mộc mở to mắt nhìn sợi dây chuyền trên tay của Trịnh Mỹ Châu một hồi lâu, rồi cô vô thức đưa tay cầm lấy nó. Sợi dây chuyền này làm sao mà Tư Mộc không nhận ra chứ. Sợi dây này năm xưa Tư Mộc đã tặng cho ân nhân cứu mạng của mình, nhưng tại sao nó lại ở trong tay của Bạch Hạo Vân?

Chẳng lẽ người đó lại là...?

Tư Mộc hoảng hốt quay sang hỏi Trịnh Mỹ Châu.

"Em nói sợi dây này là của Bạch Hạo Vân thật sao?"

Trịnh Mỹ Châu gật đầu. Bao nhiêu năm nay, anh cô nâng niu sợi dây này cứ như là báu vật vậy. Lúc nào thấy Bạch Hạo Vân buồn là anh nhất định sẽ đem sợi dây chuyền này ra mà nâng niu, nhìn ngắm. Có thể thấy rằng, sợi dây này quan trọng với anh ấy đến mức độ nào.

"Như cô đã thấy đấy, có lẽ cô cũng nhận ra sợi dây chuyền này rồi có phải không? Và cô cũng chính là cô bé năm xưa."