Cô Vợ Mù (Anh Là Người Tốt Nhất Thế Gian)

Chương 47:cho ăn bơ!




(47)

Phía bên kia, Trình Mục Vĩ đang làm ra vẻ tức giận. Anh nhắm chặt mắt lại, khuôn mặt quay đi chỗ khác, kiểu như mặc kệ những lời Tư Mộc nói. Trình Mục Vĩ khoanh hai tay lại đặt trước ngực mình, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng của Bạch Hạo Vân.

Bởi vì hôm qua Trình Mục Vĩ ngủ lại đây mà không mang theo quần áo để thay. Thế đành mượn tạm một bộ đồ của Bạch Hạo Vân vậy chứ biết làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lại chạy về nhà lấy? Như vậy chẳng khác gì về nhà ngủ luôn cho rảnh.

Trong lòng của Trình Mục Vĩ vẫn đang rất tức giận. Hừ, người phụ nữ này đúng là lấy oán báo ơn mà. Nửa đêm nửa hôm Trình Mục Vĩ anh bị Bạch Hạo Vân gọi dậy chạy đến đây khám bệnh cho cô ta. Mà giờ người phụ nữ này lại cho rằng anh là trộm. Trông anh giống kẻ trộm lắm à? Thật là tức chết đi được mà.

Cô ta có thấy kẻ trộm nào mà lại đi ăn trộm vào buổi sáng không? Hơn nữa lại còn rất là ung dung. Nếu Trình Mục Vĩ anh là trộm thật thì sẽ không lộ liễu đến cái mức này đâu. Mà gương mặt anh đẹp trai như vậy, chẳng lý nào mà đi làm ăn trộm cả.

Cái bệnh tự luyến của Trình Mục Vĩ lại bắt đầu tái phát rồi!

Khuôn mặt của Trình Mục Vĩ nhăn lại đầy khó hiểu, chẳng hiểu người phụ nữ kia có cái gì mà khiến cho Bạch Hạo Vân, bạn thân của anh thích đến phát điên luôn rồi. Chẳng lẽ đầu óc của Bạch Hạo Vân do làm việc nhiều quá nên mới có chút vấn đề?

Nhắc đến Bạch Hạo Vân, Trình Mục Vĩ lại càng phẫn nộ hơn. Cái con người này, bạn bè với cậu ta bao nhiêu năm nay, bây giờ Trình Mục Vĩ anh bị người cậu ta thích cho là trộm lẻn vào trong nhà. Không những cậu ta không chịu giải thích giúp đỡ anh mà cậu ta lại còn dám đứng đó mà cười vào nỗi đau của Trình Mục Vĩ anh.

Bạch Hạo Vân, nếu không phải cậu còn phải giúp tôi lấy được cái giấy chuyển công tác kia thì tôi đã xông lên đánh cho cậu một trận từ lâu rồi đấy nhá! Chứ tôi không có để yên như thế này đâu. Hừ, cái con người trọng sắc khinh bạn nhà cậu.

Trình Mục Vĩ thi thoảng hai mắt hơi hé ra nhìn về phía của Tư Mộc đang cực kỳ áy náy xin lỗi mình nhưng vừa bắt gặp cái ánh mắt chế nhạo kia của Bạch Hạo Vân, Trình Mục Vĩ ngay lập tức nhắm mắt lại.

Ở phía bên kia, Tư Mộc đang liên tục cúi đầu, khuôn mặt lộ rõ vẻ áy náy, chân mày của cô hơi nhướn lại, khoé môi mấp máy. Hai cánh tay của cô chắp lại với nhau để trước ngực như đang ăn năn nhận lỗi, cô liên tục cúi đầu xuống.

"Xin lỗi!"

"Tôi thành thật xin lỗi mà!"

"Tôi thật sự không biết anh là bạn của Bạch Hạo Vân!"

"Tôi thật sự chưa từng gặp anh nên không biết!"

"Mong anh bỏ qua cho!"

Lúc này, Trình Mục Vĩ mới mở mắt ra, khuôn mặt làm như đang rất giận dữ nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy buồn cười chứ không hề sợ hãi một chút nào cả. Anh nhìn thẳng về phía Tư Mộc, giọng nói phát ra cực lớn vang khắp cả căn nhà của Bạch Hạo Vân.

"Trời ạ, nếu cô là lần đầu gặp tôi thì cũng phải hỏi rõ xem tôi là ai đã chứ? Chưa hỏi rõ ràng mà đã nói tôi là ăn trộm rồi, còn định đánh tôi nữa chứ."

Giọng nói của Trình Mục Vĩ mang theo vẻ trách móc, giận dữ. Tý nữa thì chết chứ chả tưởng, bị chiếc bình làm bằng thủy tinh kia đập vào đầu có mà đi chầu Diêm Vương luôn rồi chứ làm gì còn ngồi ở đây mà lắm mồm được nữa.

Tư Mộc đưa tay gãi gãi đầu, khuôn mặt hiện lên vẻ khó xử. Chân mày của Tư Mộc hơi nhướn lại, thanh âm phát ra từ miệng cô rất nhỏ nhưng cũng vừa nghe chứ không có hét to như Trình Mục Vĩ như vừa nãy.

"Bác sĩ Trình, tôi thật sự không biết. Tôi chỉ thấy anh là người lạ, với lại tôi thấy anh đang nhìn chằm chằm vào chỗ mấy chiếc bình cổ kia nên tôi mới tưởng anh đến đây là để lấy chúng. Hơn nữa anh cũng đâu có nói gì đâu, tôi lại càng tưởng như thế là thật."

Trình Mục Vĩ lúc này chỉ biết đưa tay vỗ trán. Anh thật sự muốn hét lên một tiếng đấy nếu không có Bạch Hạo Vân đang ngồi ở đây. Mẹ nó, chỉ vì anh nhìn vào mấy chiếc bình kia mà đã tưởng anh là ăn trộm rồi. Trình Mục Vĩ anh đâu có hứng thú với đồ cổ đâu.

"Chị hai của tôi ơi, lúc đó tôi chỉ là đang suy nghĩ chút chuyện thôi, tôi cũng không có hứng thú với đống bình cổ kia. Bán đi thì được bao nhiêu tiền chứ? Hơn nữa, mỗi khi tôi định lên tiếng giải thích là cô cứ chen ngang vào họng tôi, làm gì có cơ hội mà nói cơ chứ?"

Mẹ nó, người phụ nữ này đúng thật là muốn làm Trình Mục Vĩ anh tức chết đây mà!

Tư Mộc không biết bản thân mình nên khóc hay nên cười vào thời điểm này nữa. Đúng thật là cô không cho người ta có cơ hội để lên tiếng, hơn nữa còn suýt làm cho người ta bị thương luôn rồi. Tư Mộc chỉ biết đưa tay gãi gãi đầu, khuôn mặt thành khẩn liên tục nói xin lỗi Trình Mục Vĩ.

"Bác sĩ Trình, thật sự xin lỗi!"

"Tôi thật sự không biết!"

"Mong anh bỏ qua cho tôi!"

Tư Mộc liên tục cúi đầu nhận lỗi nhưng có vẻ Trình Mục Vĩ vẫn không muốn chấp nhận lời xin lỗi này của cô thì phải? Tư Mộc liếc nhìn sang phía của Bạch Hạo Vân đang ngồi đọc báo bên cạnh mình, ánh mắt như đang cầu cứu vậy. Tư Mộc khẽ lay lay vạt áo của Bạch Hạo Vân ở bên dưới.

Bạch Hạo Vân nãy giờ vẫn ung dung đọc báo, chẳng thèm quan tâm đến cái vẻ mặt đang giận dữ của Trình Mục Vĩ kia. Nhận thấy ánh mắt của Tư Mộc đang cầu cứu mình, Bạch Hạo Vân mới bỏ tờ báo trên tay mình xuống bàn, hơi ngẩng đầu lên nhìn Trình Mục Vĩ.

Bạch Hạo Vân trừng mắt với Trình Mục Vĩ một cái, nhưng dường như Trình Mục Vĩ vẫn không thèm quan tâm, vẫn cứ tiếp tục giận dữ, mặc kệ Bạch Hạo Vân đang nhìn mình ở bên kia.

Trình Mục Vĩ biết Bạch Hạo Vân đang muốn giúp đỡ cho Tư Mộc. Bạch Hạo Vân, cho dù cậu có ăn tươi nuốt sống tôi thì tôi cũng không dễ dàng bỏ qua đâu. Hừ, coi tôi là cái gì chứ? Tôi không sợ cậu đâu. Để xem Bạch Hạo Vân cậu làm gì được tôi?

Trong bụng thì nghĩ là vậy thôi nhưng ngay sau khi ở phía dưới bàn, bàn chân của Bạch Hạo Vân đã giẫm lên đôi bàn chân của Trình Mục Vĩ lúc nào không hay biết khiến cho khuôn mặt của Trình Mục Vĩ lập tức thay đổi.

Trình Mục Vĩ tuy không nhăn mặt nhưng chân anh đang cực kỳ đau. Trình Mục Vĩ khẽ liếc nhìn về phía của Bạch Hạo Vân, ánh mắt oán hận. Trình Mục Vĩ dường như đang muốn nói là Bạch Hạo Vân, cậu mau bỏ chân của cậu ra cho tôi, làm lão tử đây đau chết rồi. Bạch Hạo Vân, cái đồ trọng sắc khinh bạn nhà cậu, cậu có tin là lão tử đây đánh cho cậu một trận không?

Bạch Hạo Vân hiểu Trình Mục Vĩ đang muốn nói cái gì, nhưng anh vẫn cứ duy trì hành động của mình, ánh mắt của Bạch Hạo Vân anh nhìn Trình Mục Vĩ còn mang theo vẻ trêu ngươi, như muốn chọc tức Trình Mục Vĩ.

Ánh mắt của Bạch Hạo Vân mang theo vài phần đe doạ. Nếu cậu còn dám làm khó Tư Mộc nữa, tôi sẽ cho cậu đau chết luôn. Hơn nữa, cũng đừng mong nghĩ tới việc chuyển công tác về nước nhá.

Mẹ nó, lại lấy cái chuyện này ra uy hiếp Trình Mục Vĩ anh. Bạch Hạo Vân, cậu chỉ có chiêu này đem ra doạ dẫm tôi.

Hai người nhìn vào ánh mắt của đối phương là đã hiểu ngay người kia đang muốn nói cái gì. Bọn họ chơi với nhau lâu như vậy, con người đối phương bọn họ cực kỳ hiệu, hệt như là bản thân mình vậy.

Tư Mộc nhìn sắc mặt của Trình Mục Vĩ dường như không được tốt cho lắm. Cô mới quay sang hỏi Trình Mục Vĩ.

"Bác sĩ Trình, anh không sao chứ? Tôi thấy anh hình như không ổn lắm. Có cần đi bệnh viện không?"

Quả thật lúc này trên trán của Trình Mục Vĩ đã đổ đầy mồ hôi. Có sao không, tất nhiên là không rồi? Tôi đang đau chết đi được đây, làm sao mà không sao được. Nhưng không cần đi bệnh viện đâu, cô chỉ cần bảo cái người đang ngồi ở ngay bên cạnh của cô bỏ chân ra khỏi chân của tôi là được.

Trình Mục Vĩ nhìn Tư Mộc đang định nói gì đó nhưng lại liếc sang nhìn thấy cái ánh mắt như muốn giết người kia của Bạch Hạo Vân, Trình Mục Vĩ chỉ biết đưa tay gãi đầu, trên khuôn mặt cố gắng nặn ra một nụ cười trong cơn đau đớn.

"Tôi không sao đâu. Được rồi, chuyện này tôi bỏ qua cho cô đấy. Nhưng lần sau nhớ phải tìm hiểu kĩ trước đấy, không thì có ngày mất cả mạng sống chứ chẳng đùa."

Ngay sau khi nhận được sự tha lỗi của Trình Mục Vĩ, khuôn mặt của Tư Mộc ngay lập tức tươi tắn trở lại. Trên gương mặt của Tư Mộc đã xuất hiện một nụ cười rất đẹp, như là một điểm sáng trên gương mặt của cô.

"Cảm ơn anh, bác sĩ Trình. Anh quả thật là người đại nhân đại lượng."

Lúc này, Bạch Hạo Vân mới thu chân của mình về, khiến Trình Mục Vĩ suýt chút nữa nhảy cẫng lên vị đau đớn. Trình Mục Vĩ chỉ than thầm trong lòng, không dám lớn tiếng, sợ Bạch Hạo Vân lại làm cho phát nữa có mà gãy chân.

Đau chết lão tử rồi! Bạch Hạo Vân, cái con người vô lương tâm nhà cậu. Cậu suýt chút nữa là khiến bàn chân với ống chân của tôi bị chặt làm đôi rồi biết không? Đau chết tôi mất.

Bạch Hạo Vân hơi nhướn mày lại, nhìn Trình Mục Vĩ với cái khuôn mặt ngây thơ "vô số tội" kia.

Trong lòng của Trình Mục Vĩ vẫn không cam tâm, hừ, đại nhân đại lượng cái gì. Nếu không phải lo lắng cho an nguy của cái chân của tôi, còn lâu tôi mới bỏ qua cho cô. Trình Mục Vĩ khẽ trừng mắt nhìn Tư Mộc nhưng cô lại không để ý đến, trong lòng bắt đầu gào thét dữ dội, oán than với trời, với đất.

Quả thật chỉ có mỗi Bạch Hạo Vân mới trị được Trình Mục Vĩ!

\#còn

Tên truyện: Cô Vợ Mù.