Nhìn Vũ Ngọc Hân ngoan ngoãn nghe lời đi tới chỗ của hắn, lúc này, trên gương mặt của Bạch Duệ Thần mới một phần nào dãn ra. Sự hài lòng hiện rõ trên gương mặt của Bạch Duệ Thần.
Bạch Duệ Thần hắn đáng nhẽ ra không cần phải phiền phức đến như thế. Nếu Bạch Duệ Thần hắn muốn quan sát kĩ gương mặt của người phụ nữ tên là Vũ Ngọc Hân này, thì Bạch Duệ Thần có thể đi ngay tới vị trí mà người phụ nữ này đang đứng, không cần phải phiền phức đến nỗi ép buộc cô ta phải tự mình đến đây, doạ cho cô ta hồn phách như muốn bay lên trời vậy.
Nhưng Bạch Duệ Thần hắn là ai cơ chứ? Bạch Duệ Thần đường đường là phó tổng giám đốc của một tập đoàn lớn nhất trong cả nước. Nếu Bạch Duệ Thần muốn nhìn kĩ gương mặt của người phụ nữ tên là Vũ Ngọc Hân này, thì Bạch Duệ Thần hắn chính là muốn cô ta phải tự mình bước tới chỗ hắn chứ không phải là Bạch Duệ Thần hắn đi tới chỗ của cô ta.
Bạch Duệ Thần im lặng một lúc, rồi cánh tay của hắn chỉ vào vị trí đang còn trống ở ngay bên cạnh mình.
"Cô, ngồi xuống đây cho tôi!"
Bạch Duệ Thần ra lệnh cho Vũ Ngọc Hân ngồi xuống vị trí ngay bên cạnh mình, vị trí mà cánh tay của Bạch Duệ Thần hắn đang hướng đến.
Lần này, Vũ Ngọc Hân ngay lập tức làm theo lời của Bạch Duệ Thần, không dám lên tiếng thắc mắc câu gì mặc dù trong lòng của cô ta đang hoài nghi cực kỳ.
"Vũ Ngọc Hân, cô có quen người phụ nữ nào tên là Tư Mộc không?"
Bạch Duệ Thần nhìn thẳng vào gương mặt đang cúi xuống đất kia của Vũ Ngọc Hân, bất giác lên tiếng hỏi. Bạch Duệ Thần hắn thật sự rất tò mò. Hắn muốn biết người phụ nữ tên Vũ Ngọc Hân này với người vợ cũ của Bạch Duệ Thần hắn rốt cuộc là có quan hệ gì hay không?
Nhìn gương mặt của hai người bọn họ hao hao giống nhau như vậy, thật khiến cho người ta cảm thấy nghi ngờ, người ngoài nhìn vào còn tưởng rằng hai người bọn họ là chị em sinh đôi thật sự đấy. Nhưng chẳng một ai biết rằng Vũ Ngọc Hân và Tư Mộc thật sự không có quan hệ gì với nhau cả.
Trên đời này, người giống người cũng là dễ hiểu thôi!
Nhưng Bạch Duệ Thần vẫn rất muốn biết người phụ nữ tên Vũ Ngọc Hân này có quan hệ gì với người phụ nữ tên Tư Mộc kia hay là không? Nếu hai người bọn họ thật sự không có quan hệ gì, vậy chắc chắn Vũ Ngọc Hân và Tư Mộc có mối liên quan gì đó với nhau, nếu không, tại sao gương mặt của hai người phụ nữ này lại giống nhau như vậy cơ chứ.
Suýt chút nữa thì Bạch Duệ Thần còn tưởng hai bọn họ chính là một người đấy. Đến cả người như Bạch Duệ Thần cũng suýt chút nữa bị lừa, huống chi là những ngày khác. Bạch Duệ Thần không cho rằng trên đời lại có một sự trùng hợp đến như vậy. Làm sao lại có hai người giống nhau đến như vậy cơ chứ? Bạch Duệ Thần nghi ngờ rằng Vũ Ngọc Hân và Tư Mộc chắc chắn có mối liên quan gì đó với nhau.
Vì thế, Bạch Duệ Thần quyết sẽ tìm ra được mối quan hệ giữa hai người phụ nữ này, cho dù là bằng cách nào đi chăng nữa.
Con người Bạch Duệ Thần vốn không bao giờ tin tưởng vào những lời như mọi người thường nói. Chính là Bạch Duệ Thần không hề tin rằng làm sao có việc ở trên đời này lại có hai người giống nhau như vậy chứ. Trừ phi hai người bọn họ có quan hệ huyết thống hay có một mối liên hệ gì đó, nếu không chắc chắn sẽ không có chuyện này xảy ra.
Bạch Duệ Thần luôn khẳng định là như vậy. Hơn thế nữa, Bạch Duệ Thần còn cho rằng quan điểm của mình là đúng, hắn ta còn chẳng để vào tai những lời mà mọi người nói. Vì thế, trên thương trường, không một ai là không biết con người của Bạch Duệ Thần hắn cực kỳ là độc đoán.
Bạch Duệ Thần luôn chỉ quan tâm đến suy nghĩ, quan điểm của mình. Không những thế, Bạch Duệ Thần còn luôn tự cho rằng bản thân mình luôn là đúng, hắn không bao giờ sai lầm trong chuyện gì cả. Mặc cho người ta nói gì hay khuyên can Bạch Duệ Thần hắn điều gì đi chăng nữa, Bạch Duệ Thần cũng không bao giờ nghe lọt tai.
Nhưng Bạch Duệ Thần lại không hề biết rằng, tính tình này của Bạch Duệ Thần hắn rất có thể sẽ làm hại bản thân của hắn. Bạch Duệ Thần quá độc đoán, hắn không quan tâm đến những cảm nhận hay ý kiến của người khác, chính vì thế, sau này, tính cách này rất có thể sẽ khiến Bạch Duệ Thần hắn gặp bất lợi trong giới kinh doanh.
Chính vì Bạch Duệ Thần độc đoán, không bao giờ nghe ý kiến của mọi người, hoặc là không quan tâm đến những lời khuyên của một ai cả, cho nên Bạch lão gia mới không để cho Bạch Duệ Thần lãnh đạo cả tập đoàn Bạch thị to lớn kia. Tuy Bạch Duệ Thần rất có năng lực nhưng Bạch Duệ Thần quá mức độc đoán, khiến cho Bạch lão gia không tài nào có thể cảm thấy yên tâm về đứa cháu này của mình được.
Đây chính là một trong những lý do mà Bạch lão gia không giao lại chức vụ tổng giám đốc cho Bạch Duệ Thần mà lại giao cho đứa cháu trai trưởng của mình, Bạch Hạo Vân. Ông biết Bạch Hạo Vân tuy bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong vẫn luôn lắng nghe, đón nhận hoặc tiếp thu ý kiến của những người khác. Điều này khiến cho Bạch lão gia ông cảm thấy cực kỳ yên tâm khi giao lại công ty cho đứa cháu trai Bạch Hạo Vân này của mình quản lí.
Còn về phía của Bạch Duệ Thần, Bạch lão gia biết Bạch Duệ Thần có năng lực, nhưng cái tính cách độc đoán này của Bạch Duệ Thần thật sự khiến cho Bạch lão gia không cảm thấy yên tâm khi giao lại công ty cho Bạch Duệ Thần hắn. Ông lo lắng, cái tính tình độc đoán của đứa cháu trai này của ông sẽ khiến cho cả cơ đồ của cả nhà họ Bạch sụp đổ mất. Bạch lão gia không hề lo xa một chút nào cả, bởi vì điều này rất có khả năng xảy ra đấy.
Vũ Ngọc Hân ngay sau khi câu hỏi của Bạch Duệ Thần vừa mới dứt, cô ta bất giác ngẩng mặt lên nhìn Bạch Duệ Thần. Ngơ ngác một hồi lâu, cô ta lắc đầu mấy cái, ý của cô ta nói là không biết người mà Bạch Duệ Thần đang nhắc đến là ai.
Nhìn vào đôi mắt to tròn đen láy của Vũ Ngọc Hân, trên gương mặt của Bạch Duệ Thần hiện lên sự không tin và không hài lòng. Bạch Duệ Thần cho rằng hai người bọn họ giống nhau như vậy, làm sao mà không quen biết được chứ. Cho dù là biết sơ sơ.
"Vũ Ngọc Hân, tốt nhất là cô nên nói thật cho tôi. Nếu không tôi sẽ cho cô biết hậu quả của việc nói dối Bạch Duệ Thần tôi là như thế nào đấy."
Bạch Duệ Thần đưa cánh tay mình lên gương mặt của Vũ Ngọc Hân, tay hắn bóp chặt chiếc cằm gầy gò kia của cô ta, Bạch Duệ Thần gằn từng chữ một, giọng nói mang theo sự không hài lòng nhưng lại không có sự tức giận ở bên trong đó. Bạch Duệ Thần dường như chỉ muốn biết Vũ Ngọc Hân và Tư Mộc rốt cuộc là có mối quan hệ gì hay không?
"Nói mau, cô có quan hệ gì với người tên Tư Mộc hay là không? Không thì có biết Tư Mộc là ai hay không?"
Gương mặt của Vũ Ngọc Hân bị cánh tay của Bạch Duệ Thần nâng lên, đối diện trực tiếp với gương mặt của Bạch Duệ Thần hắn. Cho dù lúc này Vũ Ngọc Hân có muốn vùng vẫy thoát khỏi sự kìm kẹp của Bạch Duệ Thần cũng không thể nào được nữa rồi.
Khuôn mặt trắng bệch của Vũ Ngọc Hân đã co rúm lại vì sợ hãi. Khoé môi của cô ta khẽ mấp máy, cổ họng của cô ta khô rát, mãi mới có thể phát ra được thành mấy tiếng cực kỳ nhỏ.
"Bạch phó tổng, tôi thật sự không biết mà! Tôi không biết cô gái tên Tư Mộc mà ngài nói là ai cả. Tôi chỉ là một nhân viên bình thường, làm gì có cơ hội quen biết với những người ở trong giới thượng lưu cơ chứ. Bạch phó tổng, cầu xin ngài, tha cho tôi đi."
Giọng điệu của Vũ Ngọc Hân run rẩy mang theo sự sợ hãi. Cùng với đó chính là những tiếng nức nở cầu xin của người phụ nữ này.
Vũ Ngọc Hân thật sự không biết người mà Bạch Duệ Thần hắn nói là ai cả. Cô ta thật sự không biết người phụ nữ tên Tư Mộc kia là ai. Làm ơn đừng có tra hỏi cô ta nữa. Cho dù có giết chết cô ta, đáp án của Vũ Ngọc Hân vẫn chỉ có vậy mà thôi. Cô ta thật sự không biết được người mà Bạch Duệ Thần nói là ai cả.
Nhìn gương mặt trắng bệch và giọng điệu sợ hãi kia của Vũ Ngọc Hân, Bạch Duệ Thần mới tin rằng lời của người phụ nữ này nói là sự thật. Cô ta không hề lừa gạt hắn. Vì thế, Bạch Duệ Thần mới buông tay của ra, cho cô ta một chút tự do.
Nhưng Bạch Duệ Thần vẫn không thể hiểu nổi, tại sao Vũ Ngọc Hân và Tư Mộc, vợ cũ của Bạch Duệ Thần hắn lại giống nhau như đúc vậy cơ chứ? Trong khi đó hai người bọn họ không hề quen biết nhau, huống chi là có quan hệ gì.
Lúc này, Vũ Ngọc Hân mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng. Cũng may mà Bạch Duệ Thần không có làm gì cô ta, nếu không, cô ta không biết được mình phải làm như thế nào đi chăng nữa. Thật sự là khiến cho cô ta đau tim chết mất.
Ánh mắt của Bạch Duệ Thần vẫn dừng ở trên người của Vũ Ngọc Hân, hắn vẫn tiếp tục nhìn gương mặt giống hệt với người vợ cũ đã bị Bạch Duệ Thần hắn hành hạ đến thừa sống thiếu chết kia, Tư Mộc. Người mà Vũ Ngọc Hân không hề biết là ai.
Vũ Ngọc Hân hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm mà lên tiếng.
"Bạch phó tổng, ngài còn có chuyện gì không? Nếu không còn việc gì nữa, tôi xin phép về trước."
Vũ Ngọc Hân nín thở, không biết Bạch Duệ Thần có nổi giận hay không? Nhưng lúc này cô ta đang rất muốn về nhà, thật sự cô ta không thể ở đây thêm một chút nữa.
"Chưa, trước khi cô về, cô cần phải làm một việc!"
"Dạ, việc gì ạ?"
"Tôi muốn cô ngủ với tôi một đêm! Hay chính là, cô phải phục vụ tôi!"