Càng nghĩ nơi sống mũi của Nhã Băng càng cay cay, như sắp khóc đến nơi vậy. Cô cố gắng giữ bình tĩnh để nước mắt không rơi, rồi dùng giọng điệu vui tươi nhất nhìn Hoàng lão gia:
- Ông à, ông thử nếm thử những món này đi. Con mới làm lần đầu nên rất cần những nhận xét từ ông đấy ạ.
Hoàng lão gia vui vẻ cầm đũa gắp một miếng thịt trong đĩa lên ăn thử. Hương vị của đồ ăn thật tuyệt, có cảm giác như nó tan chảy ngay khi ông vừa chạm lưỡi vào vậy. Lần đầu của Nhã Băng xem ra cũng rất được. Hoàng lão gia nhìn Nhã Băng cười nói:
- Được, rất được. Con mới lần đầu làm mà được như thế này là được rồi. Ông thấy con có thiên phú nấu ăn đấy.
Nhã Băng nghe vậy thì vui lắm. Cô còn sợ ông sẽ chê nó cơ. Rồi Hoàng Phong bất ngờ xuất hiện ở sau lưng Nhã Băng ôm lấy cô vào lòng. Nhã Băng giật mình ngoảnh lại nhìn Hoàng Phong. Trong lòng cô vui như người chết đuối vớ được cọc vậy. Mặc dù cô biết rằng ông nội của anh có vẻ rất mến cô nhưng mà cô vẫn cảm thấy rất áp lực. May mà anh xuất hiện kịp thời chứ không thì trái tim nhỏ bé của cô đã bị vỡ nát vì sợ rồi.
Thím Trần và quản gia Triệu cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy anh xuất hiện. Cả hai người họ nãy giờ cũng áp lực không kém gì Nhã Băng.
Hoàng Phong nhìn ông nội của mình, nét mặt anh trông chẳng có tí cảm xúc gì, anh nhìn ông nội của mình hỏi:
- Ông đến đây làm gì? Nếu ông đến đây để gây khó dễ cho Băng Băng thì xin mời ông về cho. Cháu thực sự đang rất bận, không có thời gian tiếp ông đâu.
Anh vừa dứt lời thì ngay lập tức tất cả mọi người ở đó ngơ ngác ngỡ ngàng nhìn anh. Trước giờ chưa bao giờ họ thấy anh dùng thái độ đó để nói chuyện với ông nội của mình như thế này bao giờ cả. Đây đúng là lần đầu tiên họ được thấy anh thất lễ với Hoàng lão gia.
Nhã Băng tròn mắt nhìn Hoàng Phong, cô lấy tay giật giật cổ tay của anh ra hiệu cho anh xin lỗi ông của mình nhưng anh lại tưởng là vì cô sợ ông nên mới làm như vậy. Vì thế anh quay ra nhìn quản gia Triệu hỏi:
- Chú Triệu, khi nãy ông nội cháu có gây khó dễ gì cho Băng Băng không? Chú phải trả lời thật lòng, không được nói dối nửa lời.
Chú Triệu khó xử không biết nên trả lời sao cho phải thì bất ngờ Nhã Băng cản lại, cô nhìn Hoàng Phong nghiêm túc nói:
- Đủ rồi đấy. Anh bị làm sao vậy? Tự nhiên vừa về nhà đã đuổi ông của mình đi trong khi chưa biết rõ đầu đuôi mọi chuyện là như thế nào. Anh mau xin lỗi ông đi.
Hoàng Phong ngây người nhìn Nhã Băng, sau đó anh nhìn ông nội của mình. Nhã Băng đưa tay ra kéo kéo tay của anh rồi nhìn anh ra hiệu cho rằng anh hãy xin lỗi ông của mình ngay lập tức. Hoàng Phong vẫn tỏ thái độ nghỉ ngờ nhìn ông của mình, tính cách ông nội của anh như thế nào đâu phải anh không biết. Nhưng trước sự kiên quyết của Nhã Băng, cuối cùng anh đành phải cúi đầu nhận lỗi với ông của mình.
- Ông, cháu xin lỗi vì đã quá lời với ông như vậy...
Hoàng lão gia cười nhẹ nhìn Nhã Băng, có lẽ đứa cháu trai ngang bướng của ông đã gặp được người có thể trị được mình rồi. Cái tính kiêu ngạo của Hoàng Phong từ nhỏ đã có rồi, anh rất ít khi nhận lỗi với một ai, kể cả ông cũng không ngoại lệ. Có lẽ cuộc hôn nhân này ông không thể quản được rồi.
Tối hôm đó, tại căn phòng nhỏ của Nhã Băng. Hoàng Phong ngang nhiên ngồi trên giường của cô bá đạo lạnh lùng nhìn cô nói:
- Ngày mai em theo tôi đến công ty làm việc đi, không cần ở nhà nữa.
Nhã Băng khá bất ngờ trước lời đề nghị này của anh. Cô rất nhanh lấy lại bình tĩnh nhìn anh trả lời:
- Nếu em từ chối thì sao?
Hoàng Phong mặt không cảm xúc bá đạo nhìn Nhã Băng:
- Em không đi tôi cũng mang em đi, để em ở nhà ai biết được ông nội sẽ lại làm gì em.
Nhã Băng gần như chết lặng khi nghe Hoàng Phong nói. Cô thật sự quan trọng đối với anh đến vậy sao?
Chợt như nhớ ra cái gì đó, cô lập tức thay đổi thái độ nhìn anh nói:
- À hay là anh dẫn em đi gặp Vy Vy đi, lâu lắm rồi em chưa được gặp lại cậu ấy. Kể từ vụ đó tới giờ cũng khá lâu rồi em và cậu ấy chưa được gặp nhau mà.
- Nha~
Hoàng Phong suy nghĩ một lúc rồi cũng gật đầu đồng ý. Nhưng anh có một điều kiện đó là Nhã Băng phải đến công ty cùng với anh trước rồi mới được đi gặp Tịnh Vy. Điều kiện này cũng không có gì khó nên Nhã Băng đã đồng ý ngay lập tức.