Cô Vợ Ngốc Của Chủ Tịch Yêu Nghiệt

Chương 32: 32: Người Đàn Ông Thần Bí




"Lưỡi anh còn rất điêu luyện, có muốn thử không?"

"Chồng em sẽ khiến em 'hạnh phúc' đến chảy nước."

"Anh... chỉ giỏi nói bậy!"

Hạ Nghiên đập mạnh vào cười hắn, một cú này chỉ khiến Trần Duật chỉ biết bật cười chứ chẳng hề đau một chút nào, ôm cô ngồi trên đùi mình Trần Duật cầm bàn tay của cô lên thơm nhẹ trên mu bàn tay một cái rồi lại thơm lên má cô.

"Nghiên Nghiên thơm quá."

"Tiền không đấy." Cô cười đáp.

Quả thật tiền không chứ đùa, nào là kem dưỡng, nào là sirum, nước hoa, rồi là sữa tắm bao nhiêu là tiền thì chả thơm cho được.

Cái người kia lại viện cớ vì cô thơm nên được nước mà làm tới từ má lại chuyển sang hôn cổ, rồi lại xuống ngực. Hạ Nghiên bị hắn làm phiền đến nhột, cô vừa cười vừa đẩy hắn ra mắng mỏ mấy câu:

"Ơ kìa, anh đi làm việc đi."

"Sao lại hư hỏng như vậy chứ, chẳng ra dáng một chủ tịch uy nghiêm tí nào."

Trần Duật lắc đầu, ở bên cô hắn làm sao có thể tập trung cho được. Phu nhân xinh đẹp đang ở trước mắt hắn kiềm lòng không được, muốn tiến đến rồi càng quấy một phen cho thoả thích.

Đẩy hắn ra khỏi người mình không được, Hạ Nghiên chỉ biết vừa cười vừa nói:

"Đừng... anh còn làm bậy thì ngày mai em không đến đây nữa đâu."

"Đừng mà... nhột lắm đấy."

Đôi môi mềm mại mát lạnh của hắn di chuyển trên cổ cô, rồi lại gặm nhấm xương quai xanh quyến rũ, ánh mắt vô tình va phải vết bầm tím trên đó, cũ có mới có. Lúc này hắn mới dừng lại, ánh mắt lóe lên một tia đau lòng hắn nhìn đăm đăm vào nơi đó một lúc, bàn tay có vết chai sạn chầm chậm vuốt ve hành động nhẹ nhàng như sợ làm đau cô, đầy cưng chiều.

Trong lòng hắn một lần nữa sinh ra cảm giác tự trách, thời gian qua hắn đã không kiểm soát được hành vi cùng ham muốn của bản thân mình, hắn vậy mà ngày đêm cứ đặt cô dưới thân khiến cô trở nên như thế.

Thấy hắn im lặng không nói gì, Hạ Nghiên liền nghiêng đầu sang nhìn hắn vẻ mặt hắn đăm chiều dường như đang suy nghĩ gì đó, ánh mắt không hề rời dấu vết mà sau mỗi cuộc hoan ái hắn để lại trên người cô. Hạ Nghiên đẩy đẩy hắn, cô cong khoé môi:

"Anh sao vậy? Cảm thấy hối lỗi hả?"

Trần Duật ngẩng mặt lên, cô thật xinh đẹp mái tóc dài được uốn xoăn, hàng mi cong vút tự nhiên, đôi môi đỏ mọng bóng loáng nhờ son dưỡng, vợ hắn rất xinh đẹp lúc trước đã xinh sau này lại càng xinh hơn, sự xinh đẹp lúc trước thật khác so với bây giờ năng động rạng rỡ là một cô gái tuổi còn đôi mươi, bây giờ chính là vẻ đẹp của một người phụ nữ, mặn mà, duyên dáng.

"Ừm... em thấy có lỗi."

Hạ Nghiên cười khúc khích, cô ngồi thẳng dậy, ôm lấy cô hắn rồi chớp hai mắt nói:

"Nhưng em cũng thích mà... nếu thấy có lỗi lần sau mua cho em ít kem để che đi là được rồi."

Đặng cô hôn 'chụt' lên môi hắn một cái rồi cong môi dịu dàng an ủi hắn:

"Đừng rầu rỉ nữa, được không? Nghiên Nghiên không thích anh buồn rầu như vậy."

Hắn cong nhẹ khoé môi, gật đầu xem như đồng ý. Hắn nhìn cô thật lâu, bộ dạng này của cô so với lúc cô giả ngốc tuy có chút khác nhau nhưng cũng không chênh lệch quá lớn, chỉ có điều cô không còn ồn ào quậy phá như trước nữa, ừm... như này yên tĩnh hơn.

Trần Duật quay trở lại với bàn làm việc, tuy muốn ở cạnh cô thêm một chút nhưng lại bị cô nghiêm khắc đuổi đi, còn doạ dẫm hắn sẽ bỏ về đi tìm 'mỹ nam mỹ nữ' nếu hắn dám không nghe lời. Nhìn đóng tài liệu trước mặt, Trần Duật lắc đầu thở dài một lúc sau đã bị công việc kéo hồn đi, tập trung toàn bộ lực chú ý vào nó.

Hạ Nghiên nhàm chán nằm dài trên sô pha, cô vừa chơi điện thoại vừa nhìn hắn. Chuông báo tin nhắn mới vang lên, cô nhướng mày mở ra xem, là số điện thoại lầ trước gọi đến.

[Đã có tin tức mới, em gửi vào mail cho chị rồi]

Hạ Nghiên không nhắn trả lời, mà lấy iPad từ trong túi của mình ra mở vào tài khoản email để xem. Trong nháy mắt hàn khí trên người cô toả ra đến mức kinh người, hai mắt lạnh băng nhìn chằm chằm vào màn hình.

Là ảnh của Trần Nhậm, đang ở cùng đám người đêm hôm đó xuất hiện. Bây giờ thì đã chắc chắn rằng Trần Nhậm là một trong số những người đằng sau chuyện này.

Bức thì hai là Trần Nhậm đang ở trong một chiếc xe ô tô hẳn là cùng với ai đó nhưng cô lại không thấy mặt của người còn lại, nháy mắt mọi tin tức cũng chỉ dừng lại ở chỗ Trần Nhậm. Hạ Nghiên bất giác thở hắt ra một hơi, mấy ngón tay gõ nhịp lên bên góc của iPad.

Trầm Nhậm, cái tên này cô biết hắn không vừa lòng Trần Duật nhưng hắn vốn là một người chẳng thèm suy nghĩ trước khi làm, lại còn vụng về. Người như hắn thì làm sao có thể gây chuyện xong không bị cảnh sát điều tra tới được, hay là cô đã nghĩ sai về hắn?

Hoặc là đã có người xoá mọi dấu vết cho hắn, mà người này còn nguy hiểm hơn cả Trần Nhậm.

Người đàn ông thần bí này, là ai?

Tranh chấp về tài sản trong gia tộc là điều quá bình thường rồi, ở nhà họ Hạ của cô mấy chục năm trước cũng từng xảy ra một lần lần đó còn khiến cho cả nước được phen nổ mắt, bàn tán đến mấy tháng trời vẫn chưa hết chuyện, cho nên chuyện này cũng có khả năng lắm, vả lại ông nội Trần tuy con cháu đông đúc nhưng lại rất cưng chồng cô mỗi cái việc trong cả chục đứa cháu mà lại chọn Trần Duật làm người thừa kế số cổ phần của mình để hắn lên nắm chức chủ tịch là cũng đủ hiểu rồi.

Đắm chìm với suy nghĩ của mình, Hạ Nghiên một bên bận rộn phân tích một bên lại soạn thư để gửi cho đối phương.

Trần Duật đang làm việc thấy động tĩnh bên này im ắng liền nhếch mắt lên nhìn, Hạ Nghiên đang híp mắt lại nghiêm túc làm gì đó, bộ dạng này quả nhiên có sự quyến rũ riêng của nó khiến Trần Duật muốn tiến lên bước lại gần cô nhưng cuối cùng hắn cũng kiềm lòng lại được.

Tiêu Hân bị bảo vệ kéo ra khỏi Trần Thị ngăn cản không cho vào, cô lúc này đây đã hoàn toàn sụp đổ, công việc mà hàng trăm người mong ước cuối cùng cũng bị huỷ lại còn bị hắn phong sát, Tiêu Hân một mặt đau khổ một mặt uất hận không thôi.

"Trần Duật... chủ tịch Trần... cầu xin anh, cầu xin anh tha cho tôi lần này."

"Cô Tiểu, mời cô đi cho, đừng cản trở công việc của chúng tôi." Một anh bảo vệ nghiêm mặt nói.

Nếu không phải vì cô ta có chút đẹp, dáng người lại tốt thì anh đã trực tiếp đuổi đi từ lâu rồi.

Vậy mà Tiêu Hân còn không biết mặt mũi, còn hất tay anh ta ra quát lớn:

"Anh là ai mà dám đuổi tôi, khốn kiếp... có biết tôi là ai không?"

Anh bảo vệ bị chửi, một chút thương tiếc trong lòng sụp đổ nhưng đã trải qua huấn luyện có bài bản nên anh không dám mắng cái người này trực tiếp đóng cổng lại rồi đi vào luôn.

Tiêu Hân quỳ thụp xuống khóc nức nở, dáng người tốt lại còn có nhan sắc nên đặc biệt thu hút sự chú ý của người đi đường. Lúc này một chiếc xe hơi màu đen từ xa chạy đến đổ gần chỗ Tiêu Hân, trên xe một người đàn ông mặc vest bước xuống bước đến chỗ cô cười nói:

"Tiêu tiểu thư, ông chủ chúng tôi muốn gặp cô."

"Ngài ấy đang chờ cô ở trong xe, mời đi theo tôi."