Cô Vợ Ngốc Của Chủ Tịch Yêu Nghiệt

Chương 40: Thí nghiệm sống.




"Muốn copslay 'Cô vợ ngốc và ông chồng lưu manh' với cái tên Trần Duật sao?"

"Hay người chơi SM hả? Như vậy 'tình thú' hơn à?"

Hạ Nghiên đen mặt: "..."

Đầu óc bạn cô đúng là không thể so sánh với người thường được, mỗi lần thốt ra lời nào đều khiến cô không tài nào mà phản bác được.

Hạ Nghiên xua tay tỏ ý từ chối bàn về vấn đề này, nhưng đối với Mộ Tịch thì đây chính là loại chuyện hay ho nhất mà cô muốn nói đến.

Copslay tình thú nha, không biết như thế nào... Mộ Tịch thử tưởng tượng liền cảm thấy một bầu trời hường phấn yêu đời, ôi... cô đột nhiên muốn về thử với Ngạo Lãng quá đi mất, cái tên giáo sư kia mà... ứ ừ ư chắc vui lắm.

Biểu lưu manh xuất hiện trên khuôn mặt của Mộ Tịch, Hạ Nghiên vừa nhìn liền biết không có gì tốt đẹp cho cam.

Dứt khoát không nói đến chuyện này nữa Mộ Tịch cũng phải mất một lúc mới có thể đè nén lại hứng thú đang trỗi dậy trong cơ thể mình để dò hỏi cô.

Hai người đi vào phòng riêng của quán tránh cho có người nào nhòm ngó rồi loan tin, đề phòng vẫn hơn mà.

Mộ Tịch là bạn từ thuở còn thơ của cô việc tốt việc xấu cả hai đều chia sẻ cho nhau nghe, cô rất tin tưởng Mộ Tịch vả lại cũng cần cô ấy giúp mình một tay bèn nói ra hết mọi chuyện, từ đầu đến đuôi và cả những nghi vấn mà cô nghĩ đến.

Bạn chí cốt có khác, quả nhiên Mộ Tịch vừa nghe xong liền vô tay lên đùi cái đét, cô làm vẻ mặt không thể tưởng tượng được nói:

"Trần Khải! Cái tên này mình nhìn là thấy không tốt đẹp rồi."

"Sao lại nói thế?" Hạ Nghiên cười nói.

Mộ Tịch nhếch môi, ngồi thẳng lưng híp mắt nhìn cô đầy nguy hiểm.

Cái dáng vẻ này của Mộ Tịch bây giờ đúng là hết thuốc chửa, lúc nào rồi còn diễn nữa. Nhìn không nổi nữa Hạ Nghiên bèn đẩy đẩy Mộ Tịch rồi cười cô giục:

"Nói lẹ đi, cứ thích làm màu cơ."

Ôi chao, kể thì cũng phải từ từ chứ. Để người ta mở bài cái đã rồi vào thân bài sau.

Mộ Tịch lườm nguýt cô, nhìn đông nhìn tây bắt đầu kể lại chuyện cũ mà mình đã từng thấy, hắng giọng nói:



"Có đợt kia tên Trần Khải đó đến hợp tác làm dự án gì với Ngạo Lãng ấy, bọn họ thí nghiệm đến tối khuya mà đợt ấy thì tớ đang copslay vai bà nội trợ đảm đang nấu cơm lo nước cho chồng nên mang thức ăn đến cho ảnh. Ừm... chuyện chẳng có gì khi tớ vô tình phát hiện hắn ta lén lút làm thí nghiệm lên chó con."

"..."

Hạ Nghiên nghiêm túc lắng nghe, đến đoạn này liền không khỏi nổi lên nghi hoặc.

Chó con sao?

Tại sao Trần Khải lại thí nghiệm lên thân của chó con?

"Là chó con đấy, hắn được trường Ngạo Lãng đặc cách cho sử dụng riêng một phòng thí nghiệm, tớ chỉ vô tình đi nhầm rồi phát hiện thôi." Mộ Tịch càng nói càng làm ra vẻ đáng sợ.

Quả thực có chút đáng sợ, cô còn nhớ rõ tình hình lúc đó... chú chó nhỏ vẫn còn mở to hai mắt đáng thương bị Trần Khải tiêm vào người một loại thuốc gì đó để làm thí nghiệm sống, tiếng kêu gào thảm thiết của nó khiến trái tim cô đóng băng, nép mình sau cánh cửa, cô phải bịt chặt miệng vì sợ mình phát ra âm thanh nào đó.

Tiếng chó con kêu thật lớn thật thương, nó như muốn cầu cứu cô nhưng cô lại chẳng biết vì sao lúc ấy thật nhát gan, sợ đến mức không dám lên tiếng.

Chờ cho đến khi chẳng còn nghe âm thanh gì nữa, cô mới lén lút nhìn lại thì phát hiện nó đã chết, chết trong đau đớn đến mắt vẫn chưa kịp nhắm lại.

Đáng ra nên dùng chuột bạch, đáng ra nên dùng chuột bạch mới đúng!

Vậy mà Trần Khải lại dùng con chó nhỏ kia, mà con chó kia lại là...

"Con chó kia nếu tớ nhớ không lầm thì chính là con của con Hầu của bà nội Trần nhà cậu ấy, tớ sang mấy lần nên tớ nhớ rõ... nó cọt nhất đám chó con kia mà."

Mộ Tịch nói xong liền rùng mình, cô nghĩ lại còn thấy sợ. Lúc ấy hoảng quá lại sợ không đúng với những gì mình nghĩ nên chẳng dám nói ra giờ thì hay rồi, Hạ Nghiên cũng có hiềm nghi với Trần Khải... mà cô lại chứng kiến được cảnh đó, cho nên không còn gì để bàn cãi nữa.

Hạ Nghiên lạnh toát cả người, đáy lòng nặng trĩu hôm qua cô còn có chút hi vọng rằng mọi sự suy đoán của mình đều sai sự thật, bây giờ xem ra phải bắt đầu từ Trần Khải rồi.

Chỉ mong rằng đó chỉ là trùng hợp, cô không muốn phá vỡ tình cảm anh em giữa Trần Khải và chồng cô, dù sao anh họ vẫn luôn luôn đối tố với hai người.

Nhưng tất cả mũi nhọn đều hướng về phía Trần Khải, cô lắc đầu mày nhíu chặt lại, có gì đó ở đây mà cô vẫn chưa hiểu lắm.

Cô cần phải tìm ra chỗ khúc mắc của mình trước đã, cô cần phải gỡ rối nút thắt này đã.



Mộ Tịch thấy cô im lặng bèn vỗ lên vai cô, lo lắng hỏi:

"Không sao chứ Nghiên Nghiên?"

Hạ Nghiên giật mình, gật đầu: "Ừ, không sao hết."

Tiếng thở dài đầy lo lắng của Mộ Tịch vang lên, cô kéo ghế ngồi gần lại với Hạ Nghiên an ủi.

"Đừng quá lo lắng, có khi là tớ hiểu nhầm."

Biết là dư thừa nhưng vẫn mong lời này khiến tâm trạng cô bớt nặng nề đi một chút.

"Ừm... có khi là sự thật." Hạ Nghiên trầm mặc đáp.

Bất đắc dĩ không biết nên nói gì, Mộ Tịch chỉ biết cầm ly trà sữa lên uống cho bớt căng thẳng trước.

Đúng là hào môn lắm phiền phức thật, một ngày không yên là không được.

Hạ Nghiên nhà cô đã từ cái chết thoát ra một lần rồi, bây giờ còn bắt bảo bối nhà cô tìm ra tên cầm đầu ở phía sau nữa.

Đúng là hãm l... à thôi đi, tên dở người.

Với ý định thay đổi không khí Mộ Tịch cắn cắn ống hút suy nghĩ, hai mắt cô chợt lóe sau đó, cười tưới nhìn Hạ Nghiên:

"Nghiên Nghiên, có nơi này vui lắm... ông chủ ở đó còn có dịch vụ điều tra ngầm uy tín lắm."

"Hả?" Hạ Nghiên ngơ ngác nhìn.

Mộ Tịch cười ngoác mồm, nháy mắt nói:

"Vũ trường, đến xem các anh trai lắc đít, múa cột."

"Tiện thể thuê người điều tra Trần Khải luôn, ok không?"

Đừng quên nhấn LIKE-VOTE-THEO DÕI để ủng hộ mình nhé. Nhớ LIKE phần cũ nữa nha mọi người.